Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 703: Hắn đến rồi, hắn đến rồi

- Lão Vu, làm sao đây, hơi mất mặt đấy.
Hai người họ rời khỏi đài tỉ thí, vừa đi vừa nói.
- Làm sao được nữa, gọi người thôi.
Vu Dịch nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm, mắt đầy vẻ không cam tâm, thế nhưng hắn ta vẫn âm thầm lôi điện thoại ra. Hắn ta nhắn tin cho Vạn Niên Trần Bì.
- Tội phạm Nam Giang, trường nguy hiểm rồi, về mau.
- Đang đi vệ sinh, chẳng liên quan mấy đến ta.
- ???
Vu Dịch hơi há miệng ra, không ngờ Trần Thư lại từ chối quả đoán như vậy. Hắn ta chớp chớp mắt rồi lại đánh chữ.
- Năm trăm tín chỉ của ngươi mất rồi, bị người khác thắng nên lấy mất rồi.
Tin nhắn đó được gửi đi xong, Trần Thưu không trả lời lại nữa.
- Học Bá Lâu, phòng ký túc 333.
Trần Thư giận giữ xông ra khỏi phòng vệ sinh, cầm dao chặt heo và túi phân Urea lên, bộ dạng kiểu lão đây liều mạng với ngươi.
- Trần Bì, ngươi định làm gì vậy?
- Mẹ nó chứ, không thể nhịn được, vậy mà lại có người dám cướp tín chỉ của tội phạm Nam Giang ta.
- Cướp tín chỉ sao?
A Lương quay đầu lại nhìn, hắn ta có vẻ đang không hiểu gì cả. Thời buổi này mà còn cướp tín chỉ được sao?
Trần Bì vừa cho đồ vào cặp sách để chuẩn bị tác chiến vừa nói chuyện ở Ngự Thú Quán.
Vương Tuyệt lên tiếng bảo.
- Đó không phải là tín chỉ của Vu Dịch sao, ngươi kích động thế làm gì?
- Tín chỉ của hắn ta thì không phải chính là của ta sao?
- ???
Ba người họ bận rộn một hồi rồi nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.
Ngự Thú Quán số một.
- Còn có ai dám khiêu chiến ta sao?
Long Tại Thiên nhìn xung quanh, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo. Trận chiến ban nãy tự dưng khiến mọi người không ai dám ngẩng đầu lên nữa.
Tuy rằng Ngự Thú của hắn ta có đẳng cấp cao, có thể một đấu hai, thậm chí còn chưa dùng đến sức mạnh của Hoàng Kim Sư Ưng.
- Hoa Hạ học phủ chỉ vậy thôi sao? Chỉ vậy thôi hả?
Long Tại Thiên cười nhếch mép, giọng điệu rất khó chịu. Hiển nhiên lại lại có một tên thâm nho nữa rồi.
Hắn ta không chỉ cười nhạo thôi đâu, đó là kế khích tướng, ép cho những người còn lại phải đấu với hắn ta.
Không chỉ có thể giành vinh dự cho đất nước mà hơn nữa còn có thể kiếm được nhiều tư nguyên, chuyện tốt như vậy đương nhiên là phải làm nhiều rồi. Nói không chừng trước khi về nước hắn ta đã có thể tích đủ tiền để mua Ngự Thú Chân Châu rồi ấy chứ, thẳng tiến đến Hắc Thiết Tam Tinh luôn.
- Cái tên người nước ngoài nhà ngươi đừng có huênh hoang quá.
- Đợi tội phạm Nam Giang đến rồi thì ngươi chờ chết đi.
Có người lên tiếng mắng hắn ta, có không ít người đã thông báo cho Trần Thư rồi, trong lòng họ đều đang thấy rất giận. Những phương diện khác thì có lẽ Trần Thư không được đáng tin lắm, nhưng về việc sỉ nhục người khác thì có thể nói là hắn chưa bao giờ thua cả.
- Tội phạm?
Long Tại Thiên hơi kinh ngạc, có nét khinh thường hiện lên trong mắt hắn ta, hắn ta nói.
- Một học phủ cao cấp mà lại có tội phạm sao? Cái danh xưng khỉ gió gì thế?
- Thời gian của ta có hạn, muốn bảo vệ tôn nghiêm của học phủ các ngươi thì mau lên.
Thế nhưng xung quanh chỉ là một khoảng không tĩnh lặng, đã có người sắc mặt trở nên kỳ lạ rồi.
Long Tại Thiên không nhận ra được sự khác biệt đó, hắn ta vẫn nói rất khó chịu.
Hắn ta cười lớn một tiếng rồi nói.
- Cả cái học phủ lớn như vậy mà lại không ai dám ra tay cả, đệ nhất học phủ của Đông Phương cũng chỉ thế này thôi.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người đang âm thầm tiến lại gần hắn ta.
Mọi người ở xung quanh đều nín thở, hai mắt có vẻ gì đó rất hưng phấn, trong lòng họ thầm hô.
- Hắn đến rồi, hắn đến rồi, hắn mang túi phân Urea đến rồi.
Trên khóe miệng của Trần Thư có một nụ cười xấu xa. Hắn mở túi phân Urea ra, đưa lại gần đầu đối phương.
Dường như hắn đã thực hiện cả ngàn lần rồi vậy, động tác thuần thục vô cùng. Long Tại Thiên đang định ra vẻ nữa thì tự dưng mũi hắn ta nhăn lại, hắn ta ngửi được một mùi gì đó rất kỳ lạ.
Khi hắn ta đang suy nghĩ thì bầu trởi trên đầu đã tối sầm lại rồi.
- Hửm? Thứ gì thế?
Hắn ta đang định quay đầu lại thì mọi thứ đột nhiên trở nên xám xịt, túi phân Urea ác độc đã chùm lấy đầu của hắn.
- Chùm lên được rồi, chùm lên được rồi.
Mọi người kinh ngạc hô lên, không nhịn được, hét lên.
- Khỉ mẹ, cái thứ gì thế này?
Long Tại Thiên hét lên một tiếng, hắn ta đã ý thức được điều gì đó sai sai rồi.
Long Tại Thiên giãy giụa liên tục nhưng không thoát ra được, cứ như là bị phong ấn lại vậy, hắn ta không thể dùng sức được.
- Bụp!
Một nắm đấm ập đến, khiến chân hắn ta lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã ra.
Thế nhưng ngay sau đó là một cú đá, đá hắn ta bay ra xa vài mét, ngã xuống đất, rất thê thảm.
- Ta đánh người này.
Trần Thư lại sử dụng chiêu tội phạm vồ mồi của hắn, cưỡi thẳng lên người Long Tại Thiên.
- Ta là thiên tài của Tự Do Liên Minh đấy…
- Bụp.
- Ngươi sẽ phải trả giá…
- Bụp bụp.
- Ta giận thật rồi đấy…
- Bụp bụp bụp bụp bụp.
- Đại ca, ta sai rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận