Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 984: Ta nói một số, làm phiền các ngươi điền giúp cái!

- Khí chất tội phạm của ngươi, quả thực quá nổi bật, hoàn toàn khác với những người khác.
Lý Phong bình thản nói:
- Ta là người của Trấn Linh Cục, có tội phạm thật hay không chỉ nhìn thoáng qua là ta đã biết rồi!
- ...
Nửa giờ sau.
Một người đàn ông dáng vẻ uy phong đi tới, lập tức ôm Trần Thư một cái.
- Tiểu Trần!
Trên mặt Vương Càn nở nụ cười, nói:
- Ngươi nói ngươi xem, mang vinh dự về là được rồi, còn quay về đây làm gì chứ?
- ? ? ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, thật sự trực tiếp như vậy luôn?
- Nói nhầm nói nhầm!
Vương Càn nở nụ cười, nói:
- Toàn thể nhân dân thành phố Nam Giang hiện tại đều cảm ơn ngươi đấy!
- Vương thúc, ngươi cũng được đấy nhỉ, đã lăn lộn đến chức phó cục trưởng rồi sao!
Trần Thư cười cười, hắn nhớ lúc trước Vương Càn chỉ là một đội trưởng.
Đồng thời, hắn lấy mặt nạ phòng độc trên đầu xuống, nếu đã bị lộ rồi thì không cần thiết phải đeo nữa.
- Chức vị cao, trách nhiệm cũng lớn theo á!
Vương Càn nhìn gương mặt Trần Thư, trong mắt tràn ngập hoài niệm, lại ôm hắn một cái nữa.
- Vương thúc thực sự có chút nhớ ngươi đấy!
Trên mặt hắn ta tràn đầy tươi cười, ngược lại nói:
- Đúng rồi, ngươi lúc nào đi?
- ? ? ?
Trần Thư mở to hai mắt nhìn, không phải ta vừa mới về thôi sao?
- Ngươi có điều không biết rồi, gần đây thành phố Nam Giang hơi loạn, Trấn Linh Cục không đủ nhân thủ!
- Điều này thì liên quan gì đến việc ta rời đi chứ?
Trần Thư gãi gãi đầu, hai điều này có chút liên hệ gì đâu chứ?
Vương Càn nói thẳng không hề kiêng kỵ:
- Trấn Linh Cục chúng ta không thể tìm người tới đặc biệt chăm sóc ngươi!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật nói:
- Chăm sóc? Cũng nhiệt tình quá nhỉ?
- Chỉ chút thôi!
Vương Càn cười cười, nói:
- Hiện tại phía chính phủ chúng ta thực sự rất tin tưởng ngươi!
- Thật sao?
Thân thể Trần Thư chấn động, nhịn không được có chút cảm động.
- Đương nhiên rồi!
Vương Càn gật gật đầu, nói:
- Trần bộ trưởng của tổng bộ Ngự Long Vệ nói, nếu ngươi phạm tội thì hắn sẽ trực tiếp tự mình tới xử quyết! Cấp trên địa phương chúng ta không thể quản nổi.
- ...
Trần Thư xạm mặt lại, đây mà gọi là tin tưởng sao?
- Đúng rồi, Vương thúc, vừa rồi ngươi nói thành phố Nam Giang hơi hỗn loạn? Chuyện gì thế?
Vương Càn nhíu mày, nói:
- Nguyên nhân cũng bởi vì ngươi đấy, tin tức thành phố Nam Giang là quê hương của quán quân trở thành tin sốt dẻo, không ít người ngoài đến tham quan.
- Có người muốn làm loạn sao?
Vương Càn gật đầu, nói:
- Dựa vào tin tức của chính phí, có một nhóm tội phạm chạy trốn đến thành phố Nam Giang, có thể có mục đích!
- Mẹ nó! Có người dám làm loạn trên địa bàn của ta ư?
Trần Thư bất ngờ đứng dậy, cả giận nói:
- Còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không chứ?
- Tiểu Trần…
- Vương thúc, yên tâm đi, tất cả đã có ta đây rồi!
Gương mặt Trần Thư tràn đầy vẻ chính nghĩa, giống như đã không thể bao dung cho chút tội ác nào vậy.
- ? ?
Vương Càn gãi gãi đầu, con hàng này là bị tẩy não rồi sao?
Thời gian mới hơn một năm thôi mà đã thay đổi lớn như vậy, không hổ danh là Hoa Hạ học phủ đứng đầu cả nước!
Hắn ta hỏi dò:
- Ngươi thực sự là Trần Thư sao?
- Vương thúc, nói cái gì đấy! Đây mới là ta, một nhân sĩ chính nghĩa diệt trừ cái ác!
Trần Thư quang minh lẫm liệt, một giây sau đổi giọng, nói:
- Đúng rồi, bọn hắn có treo giải thưởng không? Ta nói một số, làm phiền các ngươi điền giúp cái!
- ? ? ?
Vương Càn thoáng chốc trầm mặc, hắn ta dĩ nhiên thực sự cho rằng Trần Thư đã thay tính đổi nết rồi.
Còn phải là ngươi! Tội phạm Nam Giang!
Hắn ta hít sâu một hơi, nói:
- Đương nhiên là có treo thưởng rồi, nếu như ngươi thực sự có thể bắt được, sẽ ban thưởng cho ngươi.
- Kỳ thực có tiền hay không cũng không sao cả, ta chỉ là muốn phát huy chính nghĩa thôi!
Trần Thư gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi đây…
- Vương cục, đây quả thật là quán quân toàn quốc ư?
Lý Phong gãi gãi đầu, thực sự không ngờ đến có người lại thực tế như vậy.
- Ta chắc chắn một trăm phần trăm, chỉ có hắn mới có thể nói những lời này!
Vẻ mặt Vương Càn chắc chắn, cả thế giới cũng không thể nào tìm được người không hợp lẽ thường như vậy được.
- Đi!
Vương Càn quay người rời khỏi tiểu khu, lẩm bẩm:
- Hi vọng tiểu tử này thực sự có thể giúp đỡ giải quyết chuyện này.
Gần nhất hắn ta bị việc này làm cho sứt đầu mẻ trán, bây giờ lượng người ở thành phố Nam Giang lớn như vậy, nếu tội phạm thật sự ra tay, sợ rằng sẽ xuất hiện thương vong.
Hiện tại nguy cơ chủ yếu của thành phố không phải bởi vì hung thú, mà là Ngự Thú sư tinh thông phạm tội, có Khế Ước Linh trợ giúp, có thể tạm thời tránh khỏi sự truy đuổi của phía chính phủ.
...
- Cha mẹ, con về rồi!
Trần Thư mở cửa phòng ra, chuẩn bị nghênh đón màn chào đón nhiệt liệt nhất.
- Con trai về rồi hả?
Lúc này, cha mẹ hắn đang thu dọn gì đó.
Trần Bình vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Chúng ta phải ra cửa một chuyến, con tự chơi một lúc đã nhé.
- ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận