Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 499: Hành động nghệ thuật, không phạm pháp chứ?

Ngay khi Trần Thư bước vào ga xe lửa, hắn ta lập tức bị sốc!
- Trạng nguyên Trần đến rồi!
Có người thốt lên, ánh mắt của tất cả mọi người hướng về phía hắn.
Hắn cũng nhìn thấy biểu ngữ, khi nhìn thấy biểu hiện của đám đông hắn không khỏi bị sốc.
- Các phụ lão hương thân, ta, Trần Thư… cảm động quá!
Hắn vỗ mạnh vào ngực, một bộ dáng nhận lấy thì ngại.
- Ngươi là Trạng Nguyên đặc biệt nhất của thành phố trong những năm gần đây. Nhất định phải học tập chăm chỉ và đừng phụ lòng mong đợi của mọi người.
Hiệu trưởng trường Nam Giang Nhị Trung bước tới chỗ của Trần Thư.
- Hiệu trưởng, các vị, ta sẽ thường xuyên trở về thăm mọi người.
Trần Thư mở miệng tiếp tục nói:
- Ta, Trần Thư, không phải người vong ơn bội nghĩa, thành phố Nam Giang là nhà của ta!
- Hả?
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, tất cả đều trừng mắt nhìn hiệu trưởng trường Nam Giang nhị trung.
Ngươi đang nói về cái gì vậy?
- Khụ Khụ…
Vương Càn của Trấn Linh Cục đi ra nghiêm túc nói
- Bạn học Trần Thư, thành phố Nam Giang quá nhỏ bé để chứa một con rồng khổng lồ như ngươi. Cuộc hành trình phía trước của ngươi sẽ rất rộng và đầy trải nghiệm thú vị!
- Đừng nhìn lại, con đường của ngươi đang ở phía trước!
- Vương thúc, mọi người…
Trần Thư nhìn lên trời thở dài, không ngờ mình lại được mọi người yêu quý đến vậy.
- Sao ta lại có cảm giác các ngươi đều đang cười…
Trương Đại Lực cảm thấy có điều gì đó không ổn nên mở miệng nói.
- …
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều sững lạ, trừng mắt nhìn hắn ta một cách dữ dội.
Nhìn ánh mắt của Trần Thư cũng có chút nghi hoặc.
Vương Càn ho khan lấy giọng nói:
- Tất cả chúng ta đều là người lớn, chúng ta từ lâu đã quen với việc cười để che đi nỗi buồn của mình.
Đúng là thuộc về một đẳng cấp khác!
- Ta hiểu rồi!
Trần Thư nặng nề gật đầu nói:
- Đừng lo lắng, ta, Trần Thư, sẽ làm việc chăm chỉ để đưa thành phố Nam Giang được cả nước thậm chí là cả thế giới biết tới.
- Hả? Đừng…
Vẻ mặt của mọi người đều kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, thậm chí thân thể không khỏi run lên.
Ngươi đang đùa điều gì vậy?
Thành phố Nam Giang thực sự không muốn để tiếng xấu lại muôn đời.
Vương Càn đang tính nói, khuyên Trần Thư từ bỏ ý định này.
Nhưng đối phương đã đeo túi và cùng những người còn lại bước vào cửa soát vé.
- Thôi, tạm thời để như vậy đã!
Vương Càn lắc đầu, nhìn những người phía sau và nói:
- Các đồng chí, chúng ta an toàn rồi!
Đám đông nhất thời vui mừng đồng loạt hò hét.
- Tội phạm Nam Giang cuối cùng cũng rời đi, chúng ta đã đợi ngày này quá lâu rồi!
- Thành phố Nam Gang bình yên lại rồi! Không còn phải sợ gì nữa!
Tất cả mọi người đều tươi cười, khung cảnh lúc này cũng có thể mang ra so sánh với ngày tết.
Đặc biệt là hiệu trưởng của trường trung học, Trần Thư thật sự có thể sẽ huỷ hoại tư tưởng của các học sinh.
Lúc này tấm băng rôn quay ra để lộ nội dung ở mặt sau: Tên tội phạm đã rời khỏi thành phố, chúng ta hãy ăn mừng nào!

Trần Thư không còn nhìn thấy tiếng hò reo của đám đông nữa, cả nhóm cùng nhau đặt chân lên tàu đến Kinh Đô.
- Thùng xe số 7, 7A…
Trần Thư kéo hành lý và ba lô tìm tới chỗ ngồi.
Loại chỗ ngồi của họ là hai người với một chiếc bàn nhỏ ở giữa.
Bốn người Trần Thư tình cờ ngồi cùng nhau, trong khi Hứa Tiểu Vũ và ba người còn lại ngồi cạnh lối đi.
Hắn đặt hành lý xong, vừa mới ngồi xuống, một giọng nói vang lên sau lưng hắn.
- Giang ca, đến Kinh Đô, phải chăm sóc chúng ta một chút nha!
Có hai tên nam sinh cười nói vui vẻ.
Họ là học sinh xuất sắc nhất của trường Nam Giang Nhất Trung, thuận lợi thi đậu đại học trọng điểm ở Kinh Đô.
Mà đối diện bọn họ là Giang Thiên cùng Lâm Tử Hiên của trường Nhất Trung.
Giang Thiên làm bộ gật đầu một cái, nói:
- Đương nhiên, là thiên tài đệ nhất thành phố Nam Giang, chắc chắn sẽ không để các ngươi bị người khác ức hiếp, khinh dễ.
- Thiên tài đệ nhất?
Ba người còn lại đều trông rất kỳ quái, các ngươi thật sự có thể làm bộ!.
- Ta biết, các ngươi có thể có chút sợ Trần Thư.
Vẻ mặt Giang Thiên bình tĩnh, trong nháy mắt có thể nhìn ra ba người bọn họ muốn nói cái gì.
- Thật không may, trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ta và Trần Thư đã không đấu một trận thật tốt, thật đáng tiếc.
- …
Đúng lúc hai người ngồi đối diện Giang Thiên muốn nói chuyện, liền nhìn thấy trên đỉnh đầu của nhau có một khuôn mặt quen thuộc.
Chết tiệt!
Con ngươi hai người co lại, vẻ mặt vô cùng cứng ngắt.
Chỉ thấy Trần Thư đang gục đầu vào ghế của Giang Thiên, rất hứng thú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Lúc này, Giang Thiên và Lâm Tử Hiên đều không để ý: Tai nạn đã phủ xuống rồi!
Đám người Tạ Tố Nam cũng mỉm cười rồi im lặng, nhưng trong lòng họ vô cùng thương tiếc cho hắn.
- Có điều không có vấn đề gì, hắn cũng ở Kinh Đô, sớm muộn gì cũng có hội giao chiến!
Giang Thiên nhún vai nói:
- Chỉ cần trong vòng nửa năm ta lên cấp Hắc Thiết, ta có thể dùng một tay để treo hắn lên đánh.
-Tội phạm nho nhỏ? Thật nực cười!
Bạn cần đăng nhập để bình luận