Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1056: Nhà ngươi là dùng bom hạt nhân để phá nổ đấy à? (2)

Ban đầu, Trần Thư định ném dược tề ra, nhưng khi nhìn thấy đám đông đang đứng vây xem nhiều như vậy thì lại lập tức có chút do dự, nhất là bây giờ mọi máy quay đều đang hướng về phía hắn.
Nếu hắn thật sự cho nổ thì chẳng phải là sẽ bị thân bại danh liệt ngay lập tức hay sao?
Đến lúc đó, sẽ không còn ai tin hắn là hiện thân của năng lượng tích cực nữa rồi.
Hắn đảo tròng mắt, nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi lớn tiếng nói:
- Các vị im lặng một lát!
Trong giây lát, đám đông đều yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều muốn nghe xem thử hắn sẽ nói cái gì.
- Di tích xuất hiện biến cố, ta nhận được thông báo từ Liên minh Tự Do yêu cầu tiến hành xử lý đánh phá, phiền các vị tránh xa hiện trường!
- ?
Mấy người A Lương quay đầu nhìn lại hắn. Ngươi thật đúng là biết tự biên tự diễn ngay tại chỗ quá nhỉ!
Một phóng viên thận trọng hỏi:
- Tiên sinh, ta muốn hỏi một câu, ngươi có giấy chứng nhận không?
- Xin nhắc lại một lần nữa, ta đến từ Bạo Phá Tổ của Liên minh Tự Do! Không cần giấy chứng nhận!
Trần Thư trừng mắt nhìn hắn ta, ngay sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, hắn lập tức xé áo khoác ngoài của mình ra.
Roẹt!
Các phóng viên vốn dĩ tràn đầy nghi ngờ, nhưng mới vừa nhìn thấy bộ đồng phục sọc trắng xanh đan xen nhau của bệnh nhân tâm thần thì ngay lập tức kéo giãn khoảng cách theo bản năng.
Trần Thư mỉm cười, sau đó nhìn mấy người A Lương mà nhỏ giọng nói:
- Phối hợp với ta chút đi!
Ba người A Lương không hề do dự, đồng loạt xé quần áo của mình xuống, để lộ ra đồng phục bệnh nhân mặc ở bên trong!
- Con bà nó chứ!
Vừa thấy dáng vẻ của bốn người như vậy, hơn nghìn người lập tức ào ào tránh xa ra, không dám lại gần lấy một bước.
- Ta quả thật là một thiên tài, thế này mà cũng có thể giả mạo thành công được.
Trong mắt Trần Thư loáng thoáng hiện lên ý cười, không ngờ sẽ suôn sẻ như thế này.
Đám đông nhanh chóng di chuyển ra khỏi hòn đảo hoang vắng này, nói một cách chính xác thì rời xa bốn người trước mặt mới đúng…
Khi bọn họ cho mọi người xem bộ đồng phục bệnh nhân thì thật ra việc bọn họ có phải là ngành nghề gì đặc biệt hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nếu thật sự là người của Bạo Phá Tổ thì bọn họ cần phải tránh xa, nếu không phải thì lại càng cần tránh xa hơn nữa…
- Có thể bắt đầu rồi!
Trần Thư thong thả lấy Bạo Tạc Dược Tề phiên bản tăng cường ra.
Bây giờ, người trong Dị Không Gian đều ở tận chỗ sâu của không gian, nếu muốn chạy đến nơi trong một khoảng thời gian ngắn thì ngay cả Vương Cấp cũng khó mà có thể làm được.
- Trần Thư, giờ ngươi định ném bom hạt nhân à, tính làm gì thế hả?
A Lương mở miệng hỏi. Hắn ta có chút không rõ dụng ý của hắn.
- Đóng cửa đánh chó!
Trần Thư nhếch mép cười rồi lẩm bẩm:
- Không phải các ngươi đều muốn bảo vật sao? Vậy thì để ta giúp các ngươi dẫn cả Quân Vương ra luôn, thế này thì có thể săn giết thỏa thích rồi đấy!
- He he, ta quả thật là một tội phạm tri kỷ mà…
Vừa dứt lời, hắn ngay lập tức ném dược tề về phía bên trong Không Gian Thông Đạo.
Vì để tránh gây ảnh hưởng đến Lam Tinh, tốt hơn hết vẫn nên cho nổ ở bên trong Dị Không Gian thì hơn.
Còn về vấn đề bén lửa thì hoàn toàn không cần phải lo lắng gì cả.
- Rút lui!
Bốn người Trần Thư lập tức cưỡi Biến Dị Lôi Điểu đi đến nơi phía xa của hoang đảo.
Bên trong Địa Hỏa Bình Nguyên, một luồng Địa Hỏa đốt cháy dược tề được ném ra ngay lập tức.
Trong tích tắc, lại có một mặt trời nhỏ đáng sợ khác xuất hiện, vô số Địa Hỏa bị khơi lên, tất cả đều đồng loạt phun ra, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Điều khiến người ta phải khiếp sợ nhất chính là Không Gian Thông Đạo vốn dĩ đã ổn định lại xuất hiện chấn động, trong lúc nhất thời hiện ra dáng vẻ lung lay sắp đổ, thậm chí còn có cả khuynh hướng đóng lại.
Rầm rầm rầm!
Uy lực của dược tề quá mạnh, thậm chí còn xông ra khỏi Không Gian Thông Đạo mà gây ảnh hưởng đến cả hoang đảo trên Lam Tinh nữa.
- Ôi trời đất ơi…
Đằng xa, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng màu trắng chói mắt đang bao phủ gần một nửa hòn đảo, hơn nữa còn đang không ngừng lan tràn ra.
- Lại tránh xa thêm một chút nữa đi!
Mọi người bị hù dọa đến mức hoảng loạn, vội vàng chạy ra chỗ cách hoang đảo hai ngàn mét.
- Thật là thoải mái quá!
Trần Thư nhếch miệng lên. Vừa mới ra nước ngoài một thời gian ngắn, vậy mà hắn đã ném nhiều bom hạt nhân ra như vậy rồi, trong lòng hắn đang vô cùng thỏa mãn.
Bùm bùm bùm!
Ánh sáng màu trắng bao phủ hơn một nửa hoang đảo, nhưng năng lượng dao động của vụ nổ rất đáng sợ.
Đúng lúc này, trên hoang đảo vang lên tiếng nổ ầm ầm, thế mà lại xuất hiện khuynh hướng chìm xuống vô cùng rõ ràng…
- A, thế này…
Khi mọi người nhìn thấy cảnh này, bọn họ lập tức mở to hai mắt, đồng thời nhìn về phía bóng dáng của bốn người Trần Thư, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng thì ánh sáng màu trắng trước mặt cũng tiêu tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận