Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1208: Tâm hại người có thể có, nhưng không thể không có tâm phòng người (2)

- Tuổi còn nhỏ mà đã nhuộm cả đầu tóc vàng, hơn nữa lúc nàng ta nhìn ngươi, hai mắt đều bốc lên lam quang, có thể là người tốt được sao?
- …
Mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn lại trong mắt cũng tràn ngập vẻ cổ quái.
Vương Tuyệt ở một bên thì lại nhẹ giọng nói:
- Phương Tư tỷ, có thể nào có một loại khả năng, con người ta sinh ra đã là như vậy rồi không…
Ầm!
Lời còn chưa nói xong, lão Vương đã trực tiếp bay thẳng ra ngoài, tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp…
- Vừa rồi là ai nói đó hả?
Phương Tư mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía mọi người mà nói:
- Tóm lại các ngươi đều phải nhớ cho kỹ, khi ra ngoài thì cẩn thận mới là quan trọng nhất! Hiểu hết chưa hả?
- Hiểu rõ rồi, Phương Tư tỷ!
Đám người A Lương nghe lời mà gật gật đầu, cả người lão Vương cũng đã bị đá bay rồi, bọn hắn cũng không muốn đi theo phía sau hắn đâu.
- Phương Tư tỷ, ta hiểu rồi.
Trần Thư cũng gật đầu nói:
- Ta vẫn luôn nhớ kỹ một câu, có thể có tâm tư hại người nhưng không thể không có tâm phòng bị người.
- …
Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng cổ quái. Tội phạm Nam Giang, quả không hổ là ngươi!
- Phương Tư tỷ, ta cảm thấy còn cần phải tăng thêm một đầu nữa.
Không bao lâu sau, Vương Tuyệt đã hấp tấp chạy tới, ngượng ngùng mà nói:
- Tội Phạm Đoàn, không được có người họ Kiều gia nhập!
- ?
Mọi người đều giật giật khóe miệng, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Vương Tuyệt. Đây là quy tắc vô nghĩa của Hoa Hạ học phủ đấy đúng không?
- Thế nào?
Nét mặt của Vương Tuyệt cứng đờ lại. Tuy rằng mọi người đều không nói gì cả, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn ta đều cảm nhận được một loại khinh bỉ đến từ tận trong linh hồn.
Đám người Trần Thư không thèm để ý đến hắn ta mà chỉ trực tiếp quay trở về nơi ở của mình.
- Không phải, ta đã nói gì sai rồi sao?
Vương Tuyệt vội vã quát, trong mắt cũng có vẻ khó hiểu.
Tiểu Tinh đi qua bên cạnh Vương Tuyệt, vỗ vỗ bả vai của hắn ta, lời nói lại có chút sâu xa:
- Sau này uống ít thuốc uống Lão Thái Thái lại một chút…
Sáng sớm hôm sau.
Đám người Trần Thư đã đi tới khu vực gần với đài tỷ thí, chờ đợi vòng bán kết của hôm nay bắt đầu.
Đúng lúc Trần Thư đang chuẩn bị lên đài đấu, kết quả lại bị Tần Thiên kéo lại.
- Ấy? Hiệu trưởng, sao thế?
- Không cho phép mặc quần áo của bệnh tâm thần!
- …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn nói:
- Sao ta có thể mặc cái thứ đó được chứ?
- Thật sự không mặc?
Tần Thiên kéo áo khoác của hắn ra một góc, quả nhiên không hề trông thấy màu xanh trắng, lúc này trong lòng lão mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bởi vì đám người A Lương mà lão đã có ám ảnh tâm lý đối với quần áo của bệnh nhân tâm thần rồi.
Hoa Hạ học phủ được xem như là trường Đại học Ngự Thú đỉnh cấp toàn cầu, nếu như bị người ta lầm tưởng là bệnh viện tâm thần, đây không phải là quá mức vô lý rồi sao?
- Các vị khán giả, các vị bằng hữu, trận thứ hai của vòng bán kết sắp sửa bắt đầu rồi. Ta tin rằng mức độ đặc sắc của trận đấu hôm nay sẽ không hề thua kém gì so với hôm qua đâu!
- Bây giờ, cho mời Trần Thư của Hoa Quốc cùng với Sinclair của vương quốc Bất Hủ!
Trần Thư nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười. Hắn sửa sang lại quần áo một chút, sau đó bèn đi lên trên đài tỷ thí.
Ở một phương hướng khác, Sinclair cũng đi lên trên đài tỷ thí, nhưng khi nhìn thấy Trần Thư thì hắn ta đã theo bản năng mà kéo giãn khoảng cách ra với hắn.
Bây giờ là truyền hình trực tiếp toàn cầu, hắn ta cũng không muốn bị nhục nhã đâu…
- Xin mời hai vị tiến về vị trí tác chiến.
Người chủ trì cũng không hề dông dài nữa mà trực tiếp tuyên bố trận tranh tài bắt đầu.
Trần Thư đứng ở phía sau, đều sẽ làm người ta cảm thấy có một loại nguy cơ vô hình cảm giác.
Hai người đi tới vị trí tác chiến của mỗi người.
Lúc này, Sinclair thở phào một hơi. Giữa hai người đã có thiết bị cách ly, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không thể truyền tới nữa là.
Cuối cùng cũng không cần lo lắng bị túi phân uy hiếp nữa rồi…
Sinclair hơi động đậy bờ môi, dùng khẩu ngữ mà nói:
- Trận thi đấu thế giới của ngươi kết thúc ở đây được rồi!
Trần Thư cười khẩy, hắn vung lên một thủ thế quốc tế, sau đó nói:
- Ngu dốt!
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Sinclair đã trở nên tái nhợt, trong mắt hắn ta đã ẩn hiện một vòng lửa giận.
Thành viên điện báo đứng đầu lúc nào cũng chỉ cần dùng những lời nói đơn giản nhất là đã có thể tuỳ tiện công phá lớp phòng ngự của đối thủ…
Sinclair hít sâu một hơi, cưỡng ép mà đè lửa giận xuống, đồng thời cũng triệu hoán Khế Ước Linh của mình ra.
Trong nháy mắt, cả ba con Khế Ước Linh đều xuất hiện phía trên Tỷ Thí Trường, khí thế vô cùng hung lệ!
Trần Thư cũng mỉm cười, vẻ mặt vô cùng ung dung mà đặt tay phải của mình lên trên vai trái…
- Mẹ nó chứ!
Sắc mặt Tần Thiên chấn động, trong mắt lão đã hiển hiện một vòng kinh hoảng, phảng phất như đã dự liệu ra được điều gì đó.
- Không phải lại đến nữa rồi đó chứ…
Xoẹt…
Bạn cần đăng nhập để bình luận