Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 151: Các ngươi cảm thấy việc này hợp lý à (1)

- Tạ Tố Nam! Khế Ước Linh là Trùng Điệp cấp B, tinh thông tìm kiếm!
Không ít người đều “Hứ” lên một tiếng, phần lớn học sinh của lớp đặc huấn đều là cấp B nên hiển nhiên rất chướng mắt Tạ Tố Nam.
Rầm!
Đúng lúc này thì có một âm thanh truyền tới, giống như là kim loại bị rơi xuống đất vậy, không ít người nhao nhao nhìn đến.
Khá nhiều người xanh mặt ngay tại chỗ, trong mắt có một tia sợ hãi. Chỉ thấy trong quần áo của Tạ Tố Nam đột nhiên rớt ra một cái đao mổ heo, trên lưỡi đao còn có vết máu tối tăm, làm người ta thoáng cái liền nghĩ đến máu người.
Đối với học sinh mà nói, cái này có thể được gọi là hung khí.
- Xin lỗi, xin lỗi, bệnh nghề nghiệp ấy mà! Không cẩn thận mang theo bên người.
Tạ Tố Nam nhặt dao mổ heo lên, khí chất cả người rất nhanh đã trở nên có chút hung tàn.
- Bệnh nghề nghiệp?
Sắc mặt mọi người trắng nhợt, tất cả đều cầu nguyện Tạ Tố Nam vừa rồi không thấy mình đã biểu hiện ra vẻ mặt khinh thường.
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, thật không ngờ lại có người mang theo đao mổ heo đến trường học.
- Các bạn học không cần để ý, phía dưới là học sinh chuyển trường cuối cùng.
- Từ Tinh Tinh! Khế Ước Linh là Lôi Điểu cấp Biến Dị A, thiên phú là cấp trác tuyệt.
Từ Tinh Tinh thoạt nhìn rất bình thường, hắn ngại ngùng nở nụ cười, ngược lại khiến cho người ta có hảo cảm.
Tạ Tố Nam dùng cánh tay đụng đụng hắn, thấp giọng nói:
- Quần áo ngươi bị loạn.
- Ấy, xin lỗi!
Từ Tinh Tinh ngại ngùng cười một tiếng, sửa sang lại quần áo, bên trong áo sơ mi trắng của hắn thế mà lại là một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng!
Trong nháy mắt đã có thể nhìn ra đây là đồ cho bệnh nhân tâm thần mặc.
- Chuyện này…
Tất cả mọi người trong lớp đều chấn động, trường học thật sự là đói bụng ăn quàng à, thế mà lại đào người từ trong bệnh viện tâm thần ư?
- Mọi người không cần khẩn trương! Ta cũng chỉ làm việc bán thời gian trong kỳ nghỉ hè thôi.
Từ Tinh Tinh khẽ cười nói, vốn dĩ trong mắt người khác đây là một nụ cười văn nhã ngại ngùng, nhưng bây giờ xem ra như thế không bình thường chút nào.
Chẳng phải người bị bệnh tâm thần đều cười như vậy hay sao?
- Lão sư! Ta xin rời khỏi lớp đặc huấn!
- Ta cũng muốn rời khỏi!
- Kiến thức đúng là rất quý giá, nhưng giá của sinh mệnh cũng rất cao! Để cho ta đi thôi!
Không ít người đều giơ tay nói muốn rời khỏi lớp đặc huấn.
Nơi này thật sự là nơi người bình thường ở à?
Thẩm Vô Song cũng đang rất đau đầu, làm chủ nhiệm lớp, hắn ta sớm đã làm tốt công tác chuẩn bị, vốn tưởng rằng đã hiểu rất rõ lớp học này.
Nhưng hiện tại xem ra, có vẻ hắn ta chỉ là biết được một góc của băng sơn mà thôi.
Đôi mắt Trần Thư đờ đẫn hạ xuống, vậy mà lại xuất hiện các lựa chọn.
【 Chọn mục 1: Đứng lên nói: “Làm người bình thường! Ta sẽ là người đầu tiên rời khỏi!“Hoàn thành ban thưởng: Dược tề ngụy trang. 】
【 Chọn mục 2: Im lặng không nói, để xem lão sư nói như thế nào. Hoàn thành ban thưởng: Lực ngự thú trung lượng. 】
【 Chọn mục 3: Đứng dậy an ủi các bạn học, đồng thời dùng túi phân urê lớn mang hai người gì đó giấu đi, hoàn thành ba thưởng: Thêm một kỹ năng “phong tức”. 】
Trần thư thở dài, yên lặng lấy cái túi phân lớn từ trong ba lô ra.
- Các bạn học, không cần sợ hãi, ta có thể chứng minh bọn họ chỉ là làm việc bán thời gian lúc nghỉ hè mà thôi, không phải là tên côn đồ như mọi người tưởng tượng đâu.
Thanh âm của Trần Thư mạnh mẽ vang dội, làm cho trong lòng người ta không tự giác được mà tin tưởng và nghe theo.
Các học sinh đều nhìn phía sau, muốn nhìn xem là ai đang nói chuyện.
Chỉ thấy Trần Thư chắp hai tay sau lưng, mỉm cười gật đầu, nụ cười tỏa nắng của hắn như ánh mặt trời làm trong lòng mọi người thoải mái.
- Thôi, đều cất hết mấy đồ vật lung tung đó đi, đừng tăng thêm phiền toái cho lớp học nữa.
Trong tay Trần Thư chỉ cầm có một cái túi phân lớn, liền lấy dao giết heo và trang phục của bệnh nhân tâm thần cất đi.
- Tại sao ngươi lại mang theo túi phân bên mình?
- Bọn họ là một nhóm người, sáng hôm nay ta đã nhìn thấy họ ở trong nhà vệ sinh. Cả ba người họ đang ngồi trên toilet!
- Chính là bọn họ, cứ kiên quyết nói đó là tư thế mới gì đó có thể giảm bớt táo bón.
Một người khác hung ác mở miệng nói:
- Ta cũng thử nghiệm một chút, kết quả là té ngã trong hố, đến bây giờ quần áo cũng chưa khô.
Những người xung quanh vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn, lập tức lui về phía sau vài bước.
- Ba người các ngươi, đi theo ta một chuyến.
Thẩm Vô Song hít một hơi thật sâu, nhiệm vụ dạy học lần này khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta.
Bây giờ hắn ta đã có ý tưởng trả tiền lại rồi chạy trốn.
【 Thêm một kỹ năng phong tức. 】
Ba người Trần Thư thành thật đi theo Thẩm Vô Song ra khỏi phòng học.
- Tình huống của ba người các ngươi là như thế nào?
Vẻ mặt Thẩm Vô Song nghiêm túc, không phải hắn ta chưa từng gặp qua học sinh không tuân theo chuẩn mực, nhưng chính là hắn ta chưa từng gặp qua gặp qua học sinh tổ chức thành đoàn thể để làm việc không đàng hoàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận