Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 509: Ngươi có chắc đây không phải là doanh trại ác ôn dự bị không

- Con mẹ nó, tiền và học phần của ta!
Hắn ngẩng đầu than thở, trong mắt hiện lên vẻ bi tráng.
Vừa mới khai giảng mà đã trở thành một con nợ, hắn thật sự đang đi học sao?
Hắn vốn dĩ tới đại học là để cướp đoạt tài nguyên, nhưng kết quả, sao đột nhiên hắn lại trở thành người cống hiến rồi?
- Trần Thư, ngươi không sao chứ?
A Lương nhìn lại, trong mắt có vẻ kính nể.
Hắn ta cứ tưởng chính mình ác lắm rồi, ai ngờ con hàng này đã có thể dùng từ không theo lẽ thường để hình dung.
- A, chịu không nổi!
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Đúng rồi, các ngươi có tiền không?
- Không! Không có một đồng nào cả!
Hai người bắt gặp ánh mắt tham lam của hắn thì biểu cảm thay đổi, lập tức chạy về phía ký túc xá.
Nếu còn tiếp tục đứng lại đây, bọn họ sợ sẽ bị Trần Thư lột sạch mất!
Một tiếng sau, ba người tập trung ở tầng dưới của ký túc xá, bọn họ đã thu dọn hành lý xong.
- Tòa nhà ký túc xá 16, còn chưa kịp bắt đầu mà đã phải kết thúc…
Ít ra thì Vương Tuyệt và A Lương cũng đã ngủ một buổi tối, Trần Thư chỉ ở lại tổng cộng chưa đầy một tiếng.
- Tạm biệt!
Ba người lắc đầu, bóng lưng tràn ngập hiu quạnh.
Sau cả tiếng đồng hồ lang thang, cuối cùng bọn họ cũng tìm được tòa nhà ký túc xá 1 trong truyền thuyết!
- Khá thuận tiện đấy chứ, vậy mà lại được xây dựng gần cổng số 5 của trường!
Vương Tuyệt đánh giá một lượt.
Chỉ thấy một tòa nhà bốn tầng đứng sừng sững, gần đó là cổng số 5 vắng vẻ của trường.
Sắc mặt của Trần Thư khẽ giật mình, trong lòng loáng thoáng chợt nhận ra điều gì đó.
- Các ngươi biết ra khỏi cổng số 5 là chỗ nào không?
Hai người cùng nhau nhìn lại, bọn họ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu.
Trần Thư mở miệng nói ra:
- Trấn Linh Cục… Kinh Đô!
- …
Hai người liếc nhau, Vương Tuyệt chậm rãi nói:
- Không phải là vì bớt việc đấy chứ…
- Không đến mức đâu nhỉ…
Trong lòng ba người có chút không yên, bọn họ đi về phía tòa nhà ký túc xá 1.
- Mới tới à? Khá đấy!
Dưới lầu có một đại gia đang ngồi ghế mây hóng mát, lão rất hứng thú nhìn về phía ba người.
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Đại gia, nơi này là Học Bá Lâu sao?
- Học Bá Lâu?
Vẻ mặt của đại gia hơi kỳ lạ, gật đầu:
- Nói vậy cũng không sai!
Trần Thư đang muốn hỏi tiếp thì lại liếc thấy một bóng hình xinh đẹp.
- Phương Tư tỷ!
Trần Thư nhìn thấy Phương Tư kéo hành lý rời đi.
- Trần Bì? Ngươi đến thật rồi!
Phương Tư thì lại cười, hình như nàng đã đoán trước được.
- Tỷ, đây thật sự là Học Bá Lâu sao? Ngươi xách hành lý đi đâu vậy?
Phương Tư bình tĩnh nói:
- Ta ở chỗ này mà, nhưng giờ ta đã học năm cuối, cần phải dọn ra ngoài thôi.
- ?
Ba người trợn tròn mắt, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Đây là ký túc xá nữ sao?
- Đi theo ta!
Phương Tư cất kỹ hành lý rồi dẫn ba người đi vào tòa nhà 1.
- Ban đầu, tòa nhà 1 thực sự là tòa nhà dành riêng cho học bá!
Phương Tư nói:
- Nhưng các ngươi biết, tính cách của các thiên tài đều hơi đặc biệt, điều này khiến cho tòa nhà 1 trở nên vô cùng hỗn loạn.
- Nhà trường lại không dám để bọn họ ở chung với học sinh bình thường nên chỉ có thể phái một cường giả tới tọa trấn để đề phòng xảy ra sự cố lớn. Nhưng giữa từng phòng cũng thường xuyên xảy ra xích mích, Học Bá Lâu dần dần trở thành Thứ Đầu Lâu.
Nói rồi, Phương Tư dẫn ba người lên cầu thang, vừa đi vừa nói:
- Ở đây, tầng 1 và tầng 3 là cho nam ở, tầng 2 và tầng 4 là cho nữ ở, có thể sẽ thường xuyên có người đến kiếm chuyện nên các ngươi nhớ cẩn thận một chút. Nhưng có Vương gia tọa trấn nên không xảy ra sự cố lớn nào cả, nhiều nhất cũng chỉ bị ăn đòn thôi…
- …
Ba người Trần Thư chợt nhận ra có điều gì đó là lạ.
- Học tỷ, chỗ này không chỉ là nam nữ ở chung mà còn có cả sinh viên từ năm nhất đến năm cuối ở chung nữa sao?
- Ừ, bảo trọng!
Phương Tư gật đầu, thở dài.
Không ngờ ba tên tân sinh viên mới ngày khai giảng thứ hai đã dọn vào đây ở.
- Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu, nếu như là kẻ ác thực thụ thì đã vào tù từ lâu rồi!
- Vào… Vào tù?
Vương Tuyệt nói cũng không còn lưu loát. Ngươi có chắc đây là ký túc xá sinh viên mà không phải là doanh trại ác ôn dự bị đấy chứ?
- Trong đó có lẽ hơi hỗn loạn chút nhưng chủ yếu là để kích thích tinh thần cạnh tranh lẫn nhau, đồng thời cũng tạo không khí học tập tốt cho các sinh viên còn lại!
Phương Tư cười an ủi:
- Khá tốt đấy chứ!
Trần Thư cũng hoàn toàn không thèm để ý, hắn đi thẳng tới tầng 3.
Bây giờ, hắn đã là Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp, với tính cách gian xảo của mình, hắn nhất định sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào.
Vương Tuyệt nói:
- Hình như không có ai ở cả!
Hắn ta chỉ cảm thấy cả tòa nhà đều vô cùng yên tĩnh.
- Bọn họ dành phần lớn thời gian để đi săn bắn trong Dị Không Gian hoặc làm nhiệm vụ ở trường học để kiếm tài nguyên, không nghỉ ngơi nổi nên các ngươi có thể hoàn toàn yên tâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận