Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 658: Cơn bão táp mới đã xuất hiện (2)

Hắn ta vừa mới khoe khoang ba người kia lợi hại như thế nào thì ngay lập tức bọn họ đã đi từ bệnh viện tâm thần ra?
- Không quen biết cái gì chứ!
Trần Thư chạy nhanh qua rồi chặn hai người bọn họ lại, khiếp sợ mà nói:
- Thẩm lão sư, ngài lại quên ta nữa rồi sao?
- A… A…
Ba vạch hắc tuyến chảy dài trên trán Thẩm Vô Song. Ngươi có biến thành tro ta cũng có thể nhận ra ngươi được đấy!
- Ngươi… Ngươi là Trần Thư học trưởng?
Vương Húc quan sát Trần Thư một cách cẩn thận, hình ảnh của hắn ngay lập tức trùng với hình ảnh thần tượng trong trí nhớ của hắn ta.
- Tiểu học đệ?
Trần Thư mỉm cười rồi gật đầu mà nói:
- Xin chào, xin chào!
Lúc này, hai người Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh cũng đã chạy tới.
Thẩm Vô Song xoa đầu, mắt thấy đã trốn không thoát được nữa rồi.
Có một số người chính là kiếp nạn không thể tránh khỏi trong cuộc đời này!
- Thẩm lão sư, ngài thật sự không quen chúng ta sao?
Ba người đều quay đầu nhìn lại, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Dựa vào biểu hiện trước đây của bọn họ thì không thể nào lại có chuyện bị người khác quên mất được mới đúng chứ nhỉ!
- Quen…
Thẩm Vô Song thở dài rồi nói:
- Nhưng có sao thì ta nói vậy, ba người các ngươi có thể sửa sang quần áo lại cho tử tế trước đã được không?
Bởi vì hành vi chạy nhanh vừa rồi mà quần áo bệnh nhân tâm thần của bọn họ đều đã bị lộ ra ngoài hết rồi…
- Học đệ, khiến ngươi chê cười rồi!
Biểu cảm của ba người bình tĩnh, sửa sang quần áo lại cho gọn gàng.
- Ta nói rốt cuộc ba người các ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thẩm Vô Song nói:
- Có thể giải thích cho ta biết được không? Tại sao các ngươi lại đi ra từ bệnh viện tâm thần vậy hả!
Hắn ta vừa mới nói ba người sắp rời trường rồi, nhưng kết quả bọn họ lại xuất viện không hợp lẽ thường một chút nào, có lẽ không có ai có thể chấp nhận nổi chuyện này mất…
Vương Húc cũng hiểu ra, ánh mắt cũng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Đây chính là niềm kiêu ngạo của Nam Giang Nhị Trung sao?
- Chủ yếu là do chúng ta có chút hoài niệm.
Từ Tinh Tinh gãi đầu rồi nói thẳng:
- Cảm giác như được về nhà vậy… Ưm ưm…
- Con mẹ nhà ngươi!
Trần Thư và Tạ Tố Nam lập tức bước lên rồi bịt chặt miệng của Từ Tinh Tinh lại.
Con mẹ nó, ngươi có biết nói tiếng người không vậy? Cái gì mà gọi là cảm giác như được về nhà cơ chứ!
Trần Thư mở miệng giải thích:
- Chủ yếu là do bọn ta không có chỗ đặt chân, tất cả đều là bị buộc mà thôi!
- Người ở Nam Giang, thân bất do kỷ…
Nhưng mà, ánh mắt của Thẩm Vô Song và Vương Húc vẫn vô cùng kỳ lạ, bọn họ đã bị lời nói của Từ Tinh Tinh khiến cho có ấn tượng chủ quan trước rồi.
- Nói thật nhé, Trần Thư, không phải ngươi bị đuổi học rồi đấy chứ!
Thẩm Vô Song đi tới, thấp giọng nói.
Thậm chí hắn ta còn nghi ngờ ngày đầu tiên Trần Thư đã không đi nhập học mà trực tiếp bị đưa đến bệnh viện tâm thần luôn.
Dù sao thì với trình độ không hợp lẽ thường của hắn thì chuyện quái gì cũng có thể xảy ra cả mà!
- Ngươi nói cái gì đấy? Bây giờ ta đã là thiên tài của Hoa Hạ Học Phủ rồi đấy!
Trần Thư nhún vai rồi nói:
- Mọi người có thể không biết rõ tên của hiệu trưởng nhưng chắc chắn biết tội phạm Nam Giang là ai!
- Thôi dẹp đi nhé!
Thẩm Vô Song nhếch miệng, hoàn toàn không tin vào lời của Trần Thư.
- Đúng rồi, Thẩm lão sư!
Hình như Trần Thư nghĩ đến chuyện gì đó nên nhẹ giọng nói:
- Tình hình hung thú trong thành phố gần đây như thế nào rồi?
Thẩm Vô Song nghe xong lời này thì vẻ mặt khẽ thay đổi, hắn ta nhìn về phía Vương Húc rồi nói:
- Tiểu Vương, ngươi về trước đi, lão sư có chút việc phải đi giải quyết rồi!
Vương Húc gật đầu, biết điều mà bắt xe rời đi trước.
Bốn người đi tới quán cà phê “Đã Lâu Không Gặp”.
Thẩm Vô Song nhẹ giọng nói:
- Cơn bão táp mới đã xuất hiện rồi!
- ?
Vẻ mặt ba người Trần Thư hơi kỳ lạ, hỏi lại:
- Bão táp gì ở đây?
Thẩm Vô Song nói:
- Ầy… Thì là Dị Không Gian mới đấy!
- Cái của một năm trước ấy à?
Trần Thư khẽ thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là thế.
- Đúng vậy, cứ tưởng ít nhất phải nửa năm nữa mới xuất hiện nhưng không ngờ lại đến sớm hơn dự kiến như thế!
Thẩm Vô Song nói tiếp:
- Bây giờ đã hình thành Không Gian Thông Đạo ổn định rồi, nằm ở giữa thành phố Nam Giang và thành phố Đại Hưng đấy, hiện tại đang tiến hành xây dựng tiểu trấn Dị Không Gian.
Tạ Tố Nam hỏi:
- Sao đột nhiên lại sớm như vậy cơ chứ?
Hắn vừa nói ra lời này thì vẻ mặt của Thẩm Vô Song lập tức trở nên vô cùng kỳ lạ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thư.
- Nhìn ta làm cái gì chứ?
Trần Thư vô tội nhìn lại, có chút không hiểu ra sao.
- Là do hung thú cố ý hành động!
Thẩm Vô Song giải thích:
- Mỗi khi một vết nứt không gian không ổn định xuất hiện, những hung thú đều sẽ sử dụng các loại kỹ năng khác nhau để làm vết nứt trở nên lớn hơn. Mặc dù đến cuối cùng thì vết nứt cũng sẽ biến mất nhưng nó lại tăng tốc độ hợp nhất của hai không gian, dẫn đến Dị Không Gian xuất hiện sớm hơn dự kiến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận