Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 132: Tỉnh lại đi, nhiệm vụ của chúng ta là xây dựng tổ quốc (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Phương Tư triệu hồi Băng Sương Long, nhiệt độ phòng khám bệnh trong chốc lát giảm xuống thấp.
Long?
Bác sĩ mở to mắt, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ngự Thú Sư sở hữu Khế Ước Linh hệ Long đến giờ đã không còn bao nhiêu người nữa, bệnh viện Hoa Hạ cũng không chắc có thể thường xuyên nhìn thấy.
- Dạo này, Băng Sương Long của ta bỗng nhiên lâm vào trạng thái suy yếu, nó chỉ có thể phát huy ra tám phần thực lực.
Phương Tư nói về tình trạng gần đây của Băng Sương Long.
- Mà lúc ta cho nó ăn đồ ăn hay uống thuốc, nó đều không hấp thụ được.
Bác sĩ lấy ra một đống máy móc dùng để kiểm tra sơ lược thân thể của Băng Sương Long, vừa nhìn đã biết là chuyên nghiệp!
- Phán đoán sơ bộ là Khế Ước Linh của ngươi nuốt phải đồ vật gì đó ở Dị Không Gian.
Bác sĩ khẽ nhíu mày tạm thời đưa ra kết luận, sau đó bác sĩ viết lên sổ khám bệnh rồi nói.
- Ngươi đến khoa Huyết Học thử máu đi!
Phương Tư gật đầu cầm sổ khám bệnh rồi thu hồi Băng Sương Long về Ngự Thú Không Gian.
Ba người rời khỏi phòng khám, Trần Thư bắt đầu khoe khoang.
- Các ngươi thấy ta xếp hàng nhanh không.
- Nhanh! Mà ngày mai ngươi đừng đứng gần chúng ta, ta sợ bị đánh hội đồng nhầm người.
- ...
Trần Thư sờ cằm suy nghĩ rồi nói.
- Không đến nỗi thế chứ?
Nói là vậy, nhưng hắn vẫn thấy ngày mai không phải ngày đẹp để ra cửa, mà thôi, ngày mai hắn sẽ nằm lì trong khách sạn cả ngày.
Ba người đi đến xếp hàng tại khoa Huyết Học.
Bỗng có một nữ sinh đi ngược chiều với bọn họ, Phương Tư lập tức nhận ra là người quen, bèn gọi lại.
- Tiểu Thanh Hàn!
Nữ sinh kia quay mặt nhìn lại.
- Là ngươi!
Trần Thư và Trương Đại Lực đồng thanh hô lên, bọn họ không nghĩ đến mình đến bệnh viện cũng có thể gặp được Vương Thanh Hàn.
- Phương Tư? Các ngươi?
Vương Thanh Hàn kinh ngạc nhìn bọn họ
- Các ngươi biết nhau?
Phương Tư cau mày nhìn về phía ba người.
Trần Thư cười toe toét.
- Đương nhiên biết rồi, Vương cho vay, vừa nghèo vừa sạch.
-…
Nụ cười trên miệng Vương Thanh Hàn trở nên có chút miễn cưỡng.
- Ta là Vương Thanh Hàn, ngươi mới là Vương cho vay ý.
- Chúng ta quen nàng từ lúc chúng ta đi cùng một chuyến tàu hoả với nàng.
Trương Đại Lực quay mặt nhìn hai người Phương Tư và Vương Thanh Hàn rồi hỏi.
- Các ngươi biết nhau lúc nào vậy?
-Ta với nàng chơi chung nhỏ mà, tiếc là sau đó gia đình Thanh Hàn chuyển nhà đi nơi khác.
Trần Thư kinh ngạc trừng mắt hỏi lại.
- Phương Tư tỷ, không phải từ nhỏ đến lớn, tỷ đểu chơi với chúng ta sao?
Phương Tư bĩu môi.
- Khi đó hai ngươi vẫn còn vừa hay đái dầm vừa thích nghịch đất, bẩn không tả nổi, ta còn không dám lại gần, sao chơi cùng các ngươi được.
Vương Thanh Hàn che miệng cười, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.
- Đúng rồi, Tiểu Thanh Hàn, ngươi đến Bệnh viện Hoa Hạ làm gì vậy? Khế Ước Linh có vấn đề gì à?
Vương Thanh Hàn thở dài.
- Lúc trước ta vay nặng lãi, để có tiền trả lại, ta tham gia Đấu Linh Trường dưới mặt đất tại thành phố Nam Giang, mặc dù lấy được tiền thưởng kếch xù thưởng, nhưng Khế Ước Linh của ta cũng vì vậy mà bị trọng thương.
Trần Thư và Trương Đại Lực liếc nhìn nhau, bọn họ không nghĩ tới nàng ta thật sự vay nặng lãi, lúc đầu bọn họ còn tưởng nàng ta đang đi trốn nợ chứ.
- Không sao đâu, Bệnh viện Hoa Hạ kiểu gì cũng có thể trị khỏi, ngươi sẽ không bị ảnh hưởng đến tiến độ học tập đâu.
Phương Tư an ủi tiếp.
- Giờ chắc ngươi lên lớp mười hai rồi chứ?
Vương Thanh Hàn gật đầu.
- Ừ, hết hè này là ta lên lớp mười hai.
- Cố gắng lên, tranh thủ thi đậu một trường đại học tốt tốt, áp lực của ngươi cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Phương Tư nói chuyện ôn nhu, hiền lành khác hẳn mọi khi.
- Khi nào cần giúp đỡ, ngươi cứ gọi điện cho ta, ngươi có số điện thoại của ta rồi đó.
Vương Thanh Hàn nói.
- Tạm thời thì ta chưa cần, giờ ta cũng có ít tiền, Nam Giang Nhị Trung đưa ta khá nhiều phí chuyển trường.
- Hả?
Trần Thư đang yên lặng đứng cạnh đột nhiên hỏi.
- Nam Giang Nhị Trung? Phí chuyển trường?
- Đúng vậy, lúc đầu ta đang học ở Nam Giang Nhất Trung, nhưng Nam Giang Nhị Trung trả tiền để ta đến lớp đặc huấn của bọn họ.
- Chờ chút! Chờ chút! Chờ ta load một chút!
Trần Thư giật giật khóe miệng, hắn hỏi lại.
- Ý ngươi là Ban Giám hiệu của Nam Giang Nhị Trung đưa ngươi tiền để ngươi đến học lớp đặc huấn của bọn họ sao?
- Đúng vậy.
Vương Thanh Hàn gật đầu.
Moá, đầu óc mấy ông trong Ban Giám Hiệu có vấn đề à, đang yên đang lành tự nhiên lại đi tiêu tiền tìm người đến sử dụng tài nguyên của trường học?
Học sinh trường bọn họ ai mà không cực khổ vất vả thi vào lớp đặc huấn?
Vương Thanh Hàn nói.
- Nghe nói Nhị Trung còn mời thêm vài học sinh khác nữa.
Trần Thư nhướng mày hỏi.
- Không đúng,Thiên phú của các ngươi là gì? Đến mức đưa tiền mời đến luôn sao?
- Có lẽ là vì ta có Ngự Thú Thiên Phú trác tuyệt, Khế Ước Linh là cấp A.
- Vậy thì không có vấn đề gì!
Trần Thư chỉ cảm thấy mình tự rước lấy nhục.
Ngự Thú Thiên Phú chia ra làm cấp phổ thông, ưu tú, trác tuyệt, siêu phàm! Người có thiên phú càng cao thì hiệu suất tu luyện Ngự Thú Lực lại càng cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận