Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1543: Ngươi đang tự thêm bối phận siêu cấp cho mình đấy hả? (2)

- Hai tiểu tử các con, bây giở thẳng thắn thì còn được khoan hậu.
Trần Thư và Đại Lực liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có hơi hổ thẹn, khoảng thời gian này quả thật đã khiến cho người trong nhà lo lắng rồi.
Ngay sau đó, Trần Thư kể lại từ đầu đến cuối mọi chuyện, đương nhiên cũng là lý do thoái thác đối với đám người Tần Thiên.
Thứ đồ chơi như hệ thống này, thật sự không thể nói ra được…
Đến lúc đó, đoán chừng còn có khả năng sẽ bị mọi người cho rằng bị bệnh thần kinh….
Nửa tiếng sau, nhóm người Trần Bình đều tỏ vẻ kinh ngạc, nghe qua quả thật vô cùng chấn động.
Mặc dù chỉ là người bình thường, nhưng bọn họ quả là đã chứng kiến trận chiến đó.
- Quả nhiên không giao Đại Lực cho sai người!
Trương Phong vỗ vỗ bả vai của Trần Thư, trong mắt tràn đầy sự cảm kích.
Lấy được một kỹ năng, lại liên tiếp chặt đứt cứ điểm của hai tổ chức Tội ác, chuyện này ngay cả thế lực của nước lớn cũng làm không được.
- Trương thúc, thật ra Đại Lực bị bắn trúng, cũng là nguyên nhân bởi vì con…
Trần Thư thành thật thừa nhận nói:
- Nếu không phải con đắc tội với Cứu Thế Giáo Hội…
- Tiểu Trần, loại chuyện này không cần phải nói nữa!
Trương Phong ngay lập tức ngắt lời, sau đó lời lẽ nghiêm túc, chính nghĩa nói:
- Đắc tội với tổ chức mà người người đều muốn bắt lấy để chém giết này, chứng minh con là anh hùng của nhân loại.
- Nếu mọi người đều sợ bọn chúng mà không dám đụng chạm, thì Lam Tinh đã bị bọn chúng quấy nhiễu thành một vũng nước bùn từ lâu rồi.
Đám người Trần Bình cùng nhau gật gật đầu, không hề có một chút ý nghĩ chỉ trích Trần Thư.
- Nếu như Đại Lực thật sự xảy ra chuyện không may thì cũng không liên quan gì đến con cả.
Ánh mắt Trương Phong thành khẩn, chậm rãi nói:
- Con bây giờ là anh hùng của chúng ta, nếu đổ lỗi cho mọi sai lầm lên người con, thì đó mới là bi ai của thời đại…
Nét mặt Trần Thư lộ vẻ xúc động, sự hoài nghi đối với chính bản thân mình ở trong lòng cũng tiêu tan thành mây khói.
Đúng vây, nếu như thật sự muốn nói ra cái gì đúng sai, thì đó cũng là tội mà ba tổ chức lớn phạm phải!
- Được rồi, đừng có thảo luận những đạo lý này nữa, còn không ăn thì thức ăn lạnh hết đấy…
Cha Trần Bình nở nụ cười nói.
Mọi người vội vàng cầm đũa lên, kết quả nhìn thấy mâm bên cạnh, đang có một con Tiểu Tinh Linh đang điên cuồng ăn, thậm chí đầu cũng sắp chôn vào trong bát canh luôn rồi…
- Chết tiệt!
Khóe miệng Trần Thư co rút, vội vàng bắt Tiểu Tinh Linh lại.
Tay chân Tiểu Tinh Linh giẫy đành đạch, lớn tiếng hét lên:
- Tiểu Trần, thả ta ra! Ta còn muốn ăn!
- ……
Mọi người trong chốc lát đều không nói nên lời, cùng lúc đó, trên mặt cũng tràn đầy tò mò mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Tinh Linh đáng yêu trước mắt.
- Nhi tử, đây chính là Khế Ước Linh thứ tư của con sao?
- Bây giờ vẫn còn nhỏ, có hơi không nghe lời…
Trần Thư cười ngượng ngùng, cùng lúc đó cũng đặt nó lên trên bàn, đánh đánh mông nó, nói:
- Mau chào mọi người!
Tiểu Tinh Linh tức giận trừng hắn một cái, ngay sau đó trong mắt hiện lên vẻ gian xảo, nói:
- Chào các đại ca đại tỷ!
- ???
Trần Thư bắt lấy Tiểu Tinh Linh, ngươi đây là đang tự thêm bối phận siêu cấp cho mình đấy hả?
- …
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Tinh Linh, ánh mắt trở nên cực kỳ quái lạ.
Tính cách con hàng này cũng thật giống với tội phạm…
Cuối cùng, sau khi được bạn của Trần Thư khuyên bảo thì Tiểu Tinh Linh cũng đã nhường nhịn, lựa chọn ngang hàng với Trần Thư…
Nhìn qua thấy mặt nó cực kỳ không tình nguyện.
Trần Thư đã muốn tịch thu Lang Nha Bổng và xì gà của nó…
Sau bữa cơm tối.
Trần Thư đến phòng của Đại Lực, quả nhiên có thành viên thuộc chính phủ tra hỏi hắn.
Hắn trả lời tỉ mỉ từng vấn đề một qua điện thoại…
Cho dù là thật hay giả thì đối phương cũng không có cách nào để chứng thực, ngược lại hắn hoàn toàn không hề lo lắng.
Về phần nhóm người phụ thân Trần Bình thì ở trong phòng khách chơi đùa với Tiểu Tinh Linh, dường như khá thích nó.
Con hàng này có thể ăn được các món ăn do Đại Lực nấu, hoàn toàn không có giới hạn, để mặc cho những người khác trêu đùa nó…
Mười giờ tối.
- Trương thúc, dì Trương, chúng ta về trước đây.
Trần Thư vẫy tay với đám người Trương Phong, về nhà cùng phụ mẫu của mình.
Mà cha mẹ Phương Tư cũng cùng rời đi.
- Phương thúc, Phương Tư tỷ vẫn chưa về nhà sao?
Trần Thư mở miệng hỏi, bởi vì chuyện của Trương Đại Lực nên hắn có chút lo lắng về Phương Tư.
Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
- Khoảng thời gian trước vừa mới trở về.
Phương thúc cười nói:
- Hình như là nói tìm manh mối về bảo vật gì đó, còn nếu như là thật thì sẽ cố gắng tranh thủ một vị trí cho ngươi.
- Vậy sao…
Trần Thư gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, xem ra vẫn còn tốt.
Nhưng bây giờ hắn đã là Hoàng Kim Cấp, bảo vật bình thường chưa chắc đã có tác dụng với hắn…

Những ngày tiếp theo trôi qua rất bình yên.
Trần Thư yên tâm đợi trong nhà, mỗi ngày đều chơi game với Đại Lực, xem phim, chạng vạng tối thì đi dạo tản bộ khắp nơi, giống như những người dân bình thường khác…
Lòng hắn từ trước đến nay chưa từng bình yên như vậy, tiết tấu sinh hoạt cũng thoáng chậm lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận