Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1258: Còn tưởng rằng ngươi đi tự thú đấy… (2)

Rất nhanh, hắn đã đi tới phía trước vòng phòng ngự trong thành thị. Cho dù nguy cơ đã được giải quyết, nhưng vì phòng ngừa xuất hiện thương vong, phòng ngự vẫn chưa được giải trừ.
- Làm thế nào mà vượt qua được thứ này?
Trần Thư nhíu mày, lẩm bẩm:
- Không có khả năng trực tiếp xông vào ư?
- Người nào?!
Ở trong vòng phòng ngự, đang có một loạt binh sĩ dáng người cao ngất mặc trang phục ngụy trang. Bọn họ thấy được Trần Thư, nhao nhao nhích lại gần, trong mắt có vẻ cảnh giác.
Bởi vì thời gian dài chém giết, thân hình Slime đã bị máu tươi bao trùm, nhìn về phía trên không hề ngốc ngốc đáng yêu như trước mà là có thêm vài phần khắc nghiệt.
Trần Thư vội vàng vuốt vòng bảo hộ, hô to:
- Mở cửa mau, ta là Hãn Phỉ Trần Thư của các ngươi!
- ???
Binh sĩ nao nao, chỉ cảm thấy cái tên này quen thuộc vô cùng, một giây sau lập tức nghĩ tới.
- Hãn Phỉ Nam Giang?
Vẻ mặt hắn ta cả kinh, thấy trên người Slime trải rộng vết máu, lập tức hiểu rõ ra. Binh sĩ chỉ chỉ phù hiệu băng tay thanh đồng trên tay Trần Thư, nói ra:
- Phù hiệu trên tay ngươi có thể vào!
- Hả?
Trần Thư giật mình, lấy xuống phù hiệu đeo tay, quả nhiên đơn giản đã qua vòng phòng ngự.
- Công nghệ cao như vậy sao?
Hắn cảm thán một câu, cẩn thận từng li từng tí thu vào băng tay thanh đồng. Trong mắt Binh sĩ đầy vẻ sùng kính, mở miệng nói ra:
- Ngự Long Vệ có thể xuyên qua tất cả thiết kế phòng ngự của tất cả tòa thành thị trong nước đấy.
- Cảm ơn.
Trần Thư gật đầu, cùng Tiểu Tinh đi tới trung tâm chợ Nam Thương.
- Là Hãn Phỉ trở lại rồi!
Phía dưới, vô số cư dân ngửa đầu nhìn qua Slime trên không trung, trong mắt tràn đầy kích động cùng hưng phấn. Nhất là vết máu trên Slime, càng là làm cho tâm thần người rung động!
- Thật sự mãnh liệt, đến trưa đã tiêu diệt toàn bộ bầy hung thú rồi, hắn không phải là người bình thường rồi!
- Nói nhảm, quán quân thế giới có thể nói giỡn cùng ngươi hay sao?
- Thành phố Nam Thương hiện tại không có gặp nguy hiểm đi à nha?
Mọi người nhao nhao nghị luận, trước kia vì trấn an nhân tâm, Vương Thanh cố ý hiện ra tràng cảnh chiến đấu của Trần Thư cho cư dân toàn thành.
- Chào cả nhà nhá!
Trần Thư phất phất tay với phía dưới, trên khóe miệng có dáng tươi cười hưng phấn. Một mặt là tìm Vương Thanh hỏi việc ban thưởng. Một mặt cũng là khoe khoang một phen, nếu không hắn không phải giết hung thú không công rồi hả?
Rất nhanh, hắn đi tới cao ốc chính phủ của thành phố Nam Thương.
- Tiểu Tinh, đi đòi phần thưởng với ca!
Trần Thư thu hồi Khế Ước Linh, trực tiếp sải bước đi vào trong.
- Vương bộ trưởng!
Trần Thư đẩy cửa vào, chỉ thấy Vương Thanh đang phân phó người từng bộ đi thanh lý chiến trường.
- Hả?
Vương Thanh giật mình, nói ra:
- Trần Thư, có chuyện gì sao?
- Khụ khụ…
Trần Thư hắng giọng một cái, hỏi:
- Ta muốn hỏi về phần thưởng…
- Ngươi không phải Ngự Long Vệ sao?
Vương Thanh ngược lại là giật mình, trong mắt có vẻ khó hiểu, nói ra:
- Phần thuởng của các ngươi đều là do Bộ Ngự Long Vệ thống nhất cấp cho đấy.
- Vậy sao?
Trần Thư sờ lên cái cằm, hỏi tiếp:
- Cái kia… Bộ Ngự Long Vệ ở đâu vậy?
- ???
Khóe miệng Vương Thanh co quắp, nói ra:
- Đừng nói là ngươi đường đường là một tên Ngự Long Vệ mà chưa từng đi tới Bộ nha…
- Ách…
Trần Thư gãi gãi đầu, khối phù hiệu đeo tay từng là tổng đoàn trưởng Trấn Linh Quân cho hắn đấy, chủ yếu là cho hắn một thân phận, thuận tiện cho hắn làm việc. Về phần Ngự Long Vệ, hắn thật đúng là một chút cũng không biết.
- Hiện tại không cần phải gấp, sự kiện còn chưa có chấm dứt, sẽ chưa có ban thưởng đâu, đến lúc đó ta sẽ nói biểu hiện của ngươi cho Ngự Long Vệ đấy.
Vương Thanh mở miệng giải thích nói:
- Ngươi nếu như là thành viên chính thức, phù hiệu đeo tay có thể tự động ghi chép truyền đạt lên phía trên đấy.
- Cảm ơn bộ trưởng.
Trần Thư gật đầu, xem như hiểu rõ ra.
- Tốt rồi, ngươi bây giờ không cần phải đến Bộ Ngự Long Vệ nữa.
Vương Thanh cười cười, mở miệng nói ra:
- Hơn nữa hiện tại đã giữa ban ngày đấy, ảnh hưởng không tốt.
- Hả? Có thể có ảnh hưởng gì?
Trần Thư giật mình, hắn là Ngự Long Vệ, đi đến Bộ của chính mình, không phải chuyện đương nhiên sao?
- Người không biết, còn tưởng rằng ngươi đang đi tự thú đấy…
- Cái gì mà gọi là tự thú chứ…
Trần Thư khẽ nhếch miệng, tốt xấu gì thì hắn hiện tại cũng là quán quân thế giới đấy nhá?
- Dù sao thì cũng là ý nghĩa đó.
Khóe miệng Vương Thanh cười cười, tiếp tục mở miệng nói ra:
- Đúng rồi, học phủ các ngươi không có bảo ngươi xử lý chuyện Long Uyên sao?
- Không có…
Trần Thư lắc đầu, nói ra:
- Ta vừa mới về nước, hơn nữa ta chỉ là một cái Bạch Ngân Cấp, không đến mức lại để cho ta lên đi?
- Ngươi? Bạch Ngân Cấp?!
Khóe miệng Vương Thanh co rút, nói ra:
- Đến lúc đó nhân thủ không đủ, nhất định sẽ cho ngươi lên tuyến đầu đấy.
Mẹ nó, ngươi hiện tại cũng có thể so với Hoàng Kim Cấp rồi, hơn nữa nếu như có việc gì, không dùng ngươi thì dùng ai?
- Như vậy à…
Bạn cần đăng nhập để bình luận