Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 438: Khi ăn tiệc ta nhất định sẽ trình diện

- Vậy chúng ta cũng tới kinh đô, vừa hay đi máy bay, để ta mua vé.
Hạ Băng cũng lộ ra cực kỳ hào sảng, có người đi cùng, tất nhiên là một chuyện tốt.
Huống chi Trần Thư đích xác đã giúp nàng ta rất nhiều, chỉ là tiền thưởng thi đấu đã cả mấy ngàn vạn rồi.
- Sao ta lại không biết xấu hổ như vậy?
Trần Thư khách sáo xua tay, nhưng lại một mực điên cuồng gật đầu, hoàn toàn không có bộ dạng ngượng ngùng.
- ...
Ba người lắc đầu, đã nhìn rõ Trần Thư rồi.
Chỉ có Vương Thanh Tuyết là nhìn lại với vẻ mặt sùng bái, hai mắt giống như có sao sáng.
Đoàn người vui vẻ ăn một bữa cơm.
Lúc buổi chiều, Trần Thư đi trên đường, đang nghĩ tới gì đó.
Rượu Trạng Nguyên, là chuyện dễ kiếm tiền, mình không ngờ lại quên mất?
Hắn mở diễn đàn của lớp huấn luyện đặc biệt trên điện thoại di động.
Lúc này diễn đàn đang nói hăng say, không ngừng nói về an bài nghỉ hè.
Trần Thư trực tiếp đánh chữ:
- Các vị! Các vị! Ta muốn làm một bữa tiệc Trạng Nguyên, chiêu đãi các vị, không biết có người nể mặt không?
Trong phút chốc, diễn đàn đang nói chuyện hăng say trở nên vô cùng tĩnh mịch, giống như là toàn thể mất mạng vậy.
Trần Thư đánh ra ba dấu chấm hỏi, không nể mặt ta như vậy à?
- Xem ra các vị không online rồi, ngày mai ta tự mình tới bái phỏng, chuẩn bị rất nhiều túi phân…
Trong phút chốc, có người không ngừng nói chuyện.
- Chúc mừng lớp trưởng.
- Lớp trưởng chiếu cố chúng ta cả năm, cần phải tham gia!
- Ai không nể tình chính là trở mặt với Lâm Tinh Thần ta!
Trần Thư gật đầu cực kỳ hài lòng, xem ra uy nghiêm của lớp trưởng vẫn còn.
Trong lòng những người còn lại đều tràn ngập oán niệm.
Ngươi mang theo túi phân tới cửa, ai dám chọc.
- Ta ở Hắc Châu tổ chức một hồi rượu Trạng Nguyên, ngày mai các vị nhất định phải tới.
Trong diễn đàn lại biến thành một mảng tĩnh mịch.
Hắc Châu? Ngày mai?
- Đương nhiên, nếu ai không tới, gửi tâm ý là được.
Trần Thư nhếch miệng cười, thuộc về loại vắt cổ chày ra nước.
- Đỗ Long đã logout.
- Đường Liệt đã logout.
...
Trần Thư ngẩn ra, chỉ thấy trong diễn đàn từng cái đầu đều nhạt đi.
Hai phút ngắn ngủi, không ngờ chỉ còn lại hắn và Thẩm Vô Song vẫn trực tuyến.
- @ Thẩm lão sư, thời điểm mấu chốt, chỉ có lão sư ngài là không rời không bỏ, tâm ý nhất định phải gửi.
- Đinh! Ngươi đã bị cấm nói.
???
Trần Thư trợn trừng mắt, ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt tràn ngập ưu sầu.
Tiệc Trạng Nguyên của ta chết non rồi!
...
Sáng sớm hôm sau.
- Ba mẹ ta tới kinh đô tìm Phương Tư tỷ chơi!
Trần Thư đeo balo, chuẩn bị rời khỏi Nam Giang Thị.
Bởi vì Nam Giang Thị không có sân bay, chỉ có thể tới Đại Hưng Thị ở một đêm, buổi sáng hôm sau ngồi máy bay.
- Chú ý an toàn.
- Cám ơn cha đã quan tâm, ta biết!
Trần Thư nhếch miệng cười, đeo ba lô rời khỏi nhà.
Phụ thân Trần Bình mở miệng:
- Ta là nói người khác, bao gồm cả hung thú cũng phải chú ý an toàn.
- ...
Trần Thư lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống cửa.
Thì ra là chú ý chú ý như vậy.
Hắn vừa rời khỏi tiểu khu, vừa quay đầu liền nhìn thấy một lão đầu đang phe phẩy quạt hương bồ, chậm rãi đi tới.
- Mẹ kiếp! Phiền toái tới rồi.
Thân thể Trần Thư chấn động, lập tức xoay người rời khỏi, một giây tiếp theo liền bỏ chạy.
Nhưng mà, trong phút chốc, quạt hương bồ trực tiếp vỗ vỗ lên đầu của hắn.
Diệp lão đầu cười tủm tỉm nhìn hắn, vừa rồi cự ly giữa hai bên còn có chừng mấy trăm mét, tố chất thân thể của cấp Hoàng Kim đúng là quá mạnh!
- Tiểu tử, chạy gì mà chạy?
- Diệp đại gia, ta sai rồi…
Trần Thư than thở khóc lóc, trong mắt biến thành vô cùng ủy khuất.
- Giả vờ cái gì? Cái này tặng ngươi.
Diệp Thanh lấy ra một quyển sổ màu vàng, đưa cho hắn.
- Đây là gì?
Trần Thư sửng sốt, nhận lấy, thấy trên bìa mặt có chữ ‘thư thông tri trúng tuyển Hoa Hạ Học Phủ’.
- Đáp ứng tự mình đưa tới cửa, lão đầu tử đã lúc nào nuốt lời chưa?
- Ừ, cám ơn.
Trần Thư gật đầu, tùy ý nhét thư thông tri vào trong ba lô.
- Tiểu tử ngươi không kích động chút nào à?
Mắt Diệp Thanh trợn trừng, tràn ngập vẻ bất khả tư nghị.
Đây chính là học phủ đứng đầu cả nước, thánh địa ngự thú mà vô số học sinh đều hằng ao ước!
Tiểu tử ngươi lại bình tĩnh như vậy à?
- Ngạc nhiên!
Trần Thư bĩu môi, bộ dạng ngươi chưa từng trải đời.
- Xú tiểu tử! Chuẩn bị làm gì thế.
Diệp Thanh gật đầu, cũng có chút khen ngợi, tâm cảnh như vậy không hổ là người được hắn coi trọng.
- Tìm Phương Tư, muốn kiếm tiền.
Trần Thư mở miệng nói:
- Đại gia, thời gian của ta sắp không kịp rồi, đi trước một bước nhé.
- Chờ một chút! Nhanh như vậy đã muốn chạy rồi à?
Diệp Thanh gọi hắn lại, ánh mắt biến thành vô cùng sắc bén, khí thế của cấp Hoàng Kim khiến người ta không nhịn được là run rẩy trong lòng.
Trong lòng Trần Thư giật thót, cười gượng một tiếng.
- Thuốc xổ đó.
Diệp Thanh nhích lại gần, dùng tay trái đè vai hắn, nói khẽ:
- Thật sự quá sung sướng, cho ta thêm một chút.
- ???
Trần Thư ngẩn ra, vốn tưởng rằng Diệp Thanh là muốn hành hung hắnmột trận ở giữa phố.
- Mẹ kiếp, Diệp lão đầu, ngươi biến thái?
- Nói gì thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận