Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 324: Ngươi nói ta có cần bái một sư phó không?

Phụ trách: Vô Tà Team
- Thân là Ngự Thú Sư cấp Hoàng Kim, nếu lật lọng, vậy quả thực sẽ bị thế nhân thóa mạ, khắc vào cột sỉ nhục!
- Được rồi! Đừng con mẹ nó nói nữa!
Khóe miệng Diệp Thanh giật giật, cảm giác nhập vai rất mạnh, hắn đã cảm thấy bị mắng rồi!
- Diệp Thanh ta trước nay luôn nói được thì làm được!
Diệp Thanh căn bản không bận tâm tới chuyện này, tuy Trần Thư đã là cấp chín, được coi là học sinh cấp ba mạnh nhất của Nam Giang Thị.
Nhưng các thành phố lớn còn lại, hiện tại học sinh cấp ba đạt tới cấp chín tóm một cái cũng ra cả đống?
Không có một ai dám nói mình có thể trở thành cấp Hắc Thiết trước thi vào đại học.
- Vậy thì tốt!
Trần Thư mỉm cười, bộ dạng giống như đã thực hiện được âm mưu.
- Tiểu tử ngươi đừng cười như vậy, ghê người lắm!
Diệp Thanh nhướng mày, tuy không hiểu tính tình của Trần Thư, nhưng luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Lúc buổi chiều, Trần Thư và Phương Tư rời khỏi nhà Diệp Thanh.
Diệp Thanh nhìn bóng lưng của hai người, khóe miệng mỉm cười.
Thân phận của hắn chẳng những là giáo thụ về hưu của Hoa Hạ Học Phủ, còn từng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Ngự Long Vệ.
Bởi vì nguyên do xuất thân gia đình dân thường, hắn cũng rất có hảo cảm đứng Phương Tư và và.
Diệp Thanh chuẩn bị cất hoa quả hai người mang tới đi, kết quả tóm một cái, chỉ còn lại một cái túi rỗng tuếch.
Hắn lắc đầu, mở miệng nói:
- Thằng ranh, nói là đến thăm ta, kết quả là ăn hết cả hoa quả mang biếu, trước khi đi còn con mẹ nó thuận tay lấy đi hai quả lê của ta.
...
- Phương Tư tỷ, cho ngươi này.
Trần Thư lấy ra một quả lê đưa cho Phương Tư, bản thân thì tự cắn một quả.
- Trần bì, hay là ta tìm cơ hội thử lại nhé, bằng không tỷ lệ thi đậu Hoa Hạ Học Phủ của ngươi…
Trong ánh mắt Phương Tư lại có chút ưu sầu, vốn định hối lộ Diệp Thanh, không ngờ lại thất bại.
- Được rồi, Phương Tư tỷ, dược tề đắt tiền như vậy ngươi giữ lại đi.
Trần Thư kiên định lắc đầu:
- Diệp lão đầu chính là giáo thụ, bản thân cũng là cấp Hoàng Kim, sợ rằng đã tích lũy được không biết bao nhiêu tài phú! Cũng không cần dược tề của ngươi!
- Ngoài ra, ta có cái này! Sợ gì nữa!
Trần Thư mò mò trong túi, không ngờ lấy ra một cái bút ghi âm.
- Ngươi con mẹ nó mang theo bút ghi âm bên mình à?
Thần sắc Phương Tư cứng đờ, mở miệng nói:
- Trong túi của ngươi có phải trừ sách ra thì cái gì cũng có không?
Trần Thư nhún vai, giải thích:
- Cái này gọi là ý thức nguy cơ, bên trong có nguyên thoại của Diệp đại gia, hắn đã bảo đảm ta mà trở thành cấp Hắc Thiết sẽ cho ta vào Hoa Hạ Học Phủ!
Phương Tư mở miệng nói:
- Ngươi thật sự có thể trở thành cấp Hắc Thiết trước thi vào đại học à?
Nếu đối phương thật sự có thể làm được, cho dù là không có sự trợ giúp của Diệp Thanh, cũng có thể thuận lý thành chương trở thành học sinh của Hoa Hạ Học Phủ.
- Phương Tư tỷ, ngươi nói ta có cần bái sư phó không?
Hai mắt hắn lấp lánh sáng, nói:
- Diệp đại gia không người nương tựa, vừa nhìn thấy ta liền đau lòng!
Phương Tư nói:
- Ngươi cũng quá giả dối rồi.
- Ta nói thật mà.
Trần Thư cười khà khà, nếu có thể thuận lợi bái sư, có lẽ không bao lâu nữa có thể thuận lý thành chương kế thừa một khoản tài phú lớn.
- Hắt xì!
Trong nhà, Diệp Thanh đột nhiên hắt xì một cái, lẩm bẩm!
- Mẹ nó, thời tiết gì thế, với thể chất này của ta mà cũng bị cảm à?
...
Hôm nay là giao thừa, dựa theo thói quen năm cũ, người ba nhà sẽ tụ lại cùng nhau ăn cơm tất niên.
Trần Thư và Phương Tư đều tới nhà Trương Đại Lực.
- Hai ngươi làm gì thế?
Trương Đại Lực đang hứng trí bừng bừng chơi trò chơi di động, ngẩng đầu nhìn hai người một cái.
- Là thanh niên có chí, đương nhiên là phải vấn an lão nhân cô quả.
Trần Thư ho khan một tiếng, vẻ mặt chính khí nói.
Diệp Thanh đích xác cũng là lão nhân cô quả.
- Mẹ nó, ngươi cũng có giác ngộ này à?
Trương Đại Lực từ trên sô pha ngồi dậy, nói:
- Khẳng định bị Phương Tư tỷ kéo đi!
- Đừng nói nhiều như vậy, biết chơi không?
Trần Thư vốn định cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ tới vốn cũng đang rảnh, liền lấy ra di động.
- Gần đây mới có trò Ngự Thú Liên Minh Thủ Du, chơi rất hay, hai ngươi đều tải về đi.
Trương Đại Lực nói một cách cực kỳ chắc chắn:
- Nói thật, nếu trò chơi này có một đoan du, nhất định sẽ hot! Ta cũng muốn viết đề nghị cho công ty trò chơi
Khóe miệng Trần Thư giật giật, trong mắt tràn ngập thâm ý, nói:
- Vậy ngươi đoán xem vì sao nó lại tên là Ngự Thú Liên Minh Thủ Du?
Phương Tư cũng cười, đầu óc của Trương Đại Lực đích xác không được tốt lắm.
Trương Đại Lực bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Báo trước là sau này sẽ xảy ra đoan du?
- Thôi bỏ đi!
Trần Thư lắc đầu, đúng lúc này, di động của hắn đổ chuông.
- Đành chịu thôi, nghiệp vụ quá nhiều, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
Trần Thư thở dài, nhấc điện thoại.
- Là bạn học Trần Thư à?
- Ta là lão sư đại học Nam Thương Dược Tề, Chu Ngữ Giang!
Chu Ngữ Giang mấy ngày đều lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, thật sự không nhịn được nữa, mới gọi điện thoại cho Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận