Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1748: Có đồ bẩn, không đánh được

Người cầm quyền của Liên Minh Tự Do thở phào nhẹ nhõm.
May mắn bọn hắn không đắc tội Trần Thư, bằng không Bạch sắc quang mang có thể sẽ bao phủ nơi khác rồi…
Mà giờ khắc này, toàn bộ Hoa quốc cũng vô cùng chấn động.
Bất kỳ kẻ nào chỉ cần nhìn một chút ánh sáng mặt trời đã có thể nghĩ ngay đến tên tội phạm đó!
Mặc dù bọn hắn không biết hành động hộ tống, cũng không biết mục đích của Trần Thư là gì.
Nhưng chỉ biết một việc là con hàng này đang nổ tung đám hung thú!
Trong lúc nhất thời, trên không toàn quốc vang lên âm thanh hoan hộ nhiệt liệt.
Mà dáng vẻ của tội phạm trong lòng mọi người cũng thay đổi thành một viên đạn hạt nhân to lớn…
Vùng trời Long Giang.
Một lão nhân áo bào màu tro đang ngắm nhìn hải vực, cho dù không có thiết bị khoa học kỹ thuật, nhưng hắn ta vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy thấy bạch sắc quang mang.
- Tiểu tử này…
Lão gia tử tự lẩm bẩm, vẻ mặt không chút chấn động đã vẻ kinh ngạc.
Ngay cả hắn ta cũng không nghĩ tới Trần Thư sẽ điên cuồng như vậy, vậy mà phát động một trận lớn như vậy…
- Lão gia tử… Điều này có phải là quá bất bình thường rồi không?
Tổng bộ trưởng Cố Lan của Ngự Long Vệ bên cạnh đang Kỳ lân kim sắc, trong mắt cũng vô cùng chấn kinh.
- Nếu địch nhân không phải là người, chúng ta cũng không cần thiết tuân thủ nguyên tắc nhân đạo…
Lão gia tử mỉm cười, sau đó lẩm bẩm:
- Hôm nay không phải trung thu, nhưng tiểu tử này có thể khiến cho mấy trăm ngàn gia đình đoàn tụ…
Trên biển Bạch sắc quang mang là ác mộng cùng cực của hung thú, nhưng số lượng mười vạn người xua tán đi sự mù mịt của tử vong, chiếu sáng đường về nhà.
- ...
Cố Lan yên lặng gật đầu một cái, cũng hiểu rõ lần này Trần Thư lập được công lớn.
- Hắn… Có thể còn sống trở về không?
- Vấn đề này hỏi sai rồi…
Đôi mắt Lão gia tử thâm thúy, thản nhiên nói:
- Ngươi nên hỏi, hắn sẽ mang bao nhiêu hung thú trở về…
Bây giờ cừu hận giữa hung thú hải vực và Trần Thư, đã là không đội trời chung, tất nhiên sẽ truy sát đến cùng!
Lão gia tử hai mắt nhắm lại, lẩm bẩm:
- Tiểu Sa Ngư, ngươi dám đến ư?
- Dường như động tĩnh có hơi lớn…
Trần Thư vội vã thuấn di rời đi, cho dù cách nhau mười vạn mét nhưng vẫn có thể phát giác được Bạch sắc quang mang nóng rực.
Hắn có tố chất thân thể của Vương cấp, có thể thấy được uy lực của đạn hạt nhân này tương đối kinh khủng.
Rầm rầm rầm ——
Bạch sắc quang mang nhanh chóng lao tới, trong chớp mắt lan tràn ra mấy vạn mét.
Trần Thư không kịp thưởng thức kiệt tác của mình, vội vã uống xong một miệng lớn truyền tống dược tề, truyền tống đến địa điểm cách xa mấy chục vạn mét, ngay sau đó, hắn lại triệu hoán ra Slime kim sắc, sau đó không ngừng rời xa…
Nếu hắn đoán không sai, bạch sắc quang mang chí ít sẽ tác động đến trăm vạn mét, nếu rơi xuống trên lục địa, đủ để phá hủy thế lực của một tiểu quốc gia.
Một tiếng trôi qua.
Trần Thư ngồi trên lưng Slime, lại phối hợp với Thỏ Không Gian thuấn di, cùng truyền tống dược tề, bình yên vô sự thoát ly khỏi phạm vi của bạch sắc quang mang.
- Sắp kết thúc rồi sao…
Trần Thư nhìn phía chân trời, chỉ thấy mặt trời oanh động toàn cầu kia đã mờ đi
Rõ ràng, năng lượng sắp hao hết rồi…
Chỉ một tiếng, nhưng hung thú thương vong đã không thể lường được.
Trần Thư chỉ biết một việc: Hiện tại Sa Hoàng tương đối sốt ruột rồi…
- Hả?
Trần Thư hì mũi, trong không khí không tràn ngập mùi thuốc súng, mà là một mùi hương tanh rình!
Đó là mùi đến từ Đại tiện hải!
Trăm viên đạn hạt nhân chẳng những diệt sát nhiều vô số hung thú, cũng bốc hơi lượng nước biển lớn.
Điều này giáp tiếp khiến cho không khí toàn cầu có chuyển biến xấu…
Ban đầu mới chỉ nhiễm bẩn hải vực, đến hiện tại nhiễm bẩn toàn cầu, Trần Thư chỉ dùng không đến một tháng…
- Điều này có lẽ ảnh hưởng không lớn nhỉ…
Trần Thư sờ cằm, lẩm bẩm:
- Hiện tại cũng đã là tận thế, dựa theo tình tiết của phim khoa học viễn tưởng, không khí xấu một chút cũng là hợp tình hợp lý…
Hắn tìm cho mình một lý do thích hợp, sau đó không quá để ý tới nữa.
So với không khí nhiễm bẩn, còn có một việc mà hắn cần suy nghĩ…
- Hiện tại, nguy cơ thực sự sắp tới rồi…
Trần Thư nhìn phía chân trời, trong lòng suy tính gì đó.
Bây giờ Sa Hoàng đã rất nhếch nhạt, chắc chắn sẽ sử dụng hết tất cả sức lực để đuổi theo giết hắn.
Hơn nữa Trần Thư cũng không thể trốn về Hoa quốc, bằng không đồng bào còn lại sẽ gặp nạn.
Trần Thư thở dài, lẩm bẩm:
- Làm nhiệm vụ hộ tống này, ca đúng là phải liều cái mạng già này mà!
Nhưng nghĩ đến đồ giám thần kỳ dược tề hắn cảm thấy tất cả đều không lỗ!
- Còn hơn ba mươi bình đạn hạt nhân, phải cân nhắc lượng dùng mới được…
Đang lúc hắn đang đứng ở trên hoang đảo suy nghĩ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay.
- Hiện tại có chút hoài nghi, rốt cuộc ta có phải là nhân vật phản diện không đây?
Chỉ thấy một tên nam tử mặc áo bào đen đứng đấy, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười chế nhạo
- Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận