Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1283: Làm thịt một cái Quân Vương mất chút thời gian

Con ngươi của Trần Thư đảo một vòng, cuối cùng vẫn lựa chọn tuyển hạng thứ nhất.
10% thuộc tính không gian. Đây chính là sự thăng cấp thực sự, e rằng Không Gian Bí Lực cũng sẽ có thể ngưng tụ ra ba cái ấn ký.
- Tiểu Tinh, triệu hoán chim của ngươi đi, chúng ta trở về nội thành trước đã!
Khế Ước Linh của Trần Thư đã lâm vào trạng thái suy yếu cực độ rồi, cần thời gian để khôi phục.
Tiểu Tinh gật gật đầu, triệu hoán Biến Dị Lôi Điểu ra, trong miệng lại còn lẩm bẩm:
- Vì sao ta lại không có tin nhắn?
- Sao cơ?
Trần Thư liếc qua điện thoại của Tiểu Tinh, quả nhiên phía trên không có một chút động tĩnh nào cả.
Giọng điệu của hắn vẫn rất bình tĩnh mà nói:
- Tiểu Tinh à, loại thời điểm then chốt thế này, thứ cần chính là cường giả!
- …
Từ Tinh Tinh thở dài, nói:
- Chờ đến lúc chạy trối chết thì lại cần ta!
Không bao lâu sau, hai người cưỡi Biến Dị Lôi Điểu quay trở về trong thành phố Nam Giang.
Lôi Điểu dừng ở bên ngoài ban công nhà Trần Thư.
- Tiểu Tinh, chuẩn bị một chút đi, buổi chiều chúng ta sẽ trở về học phủ.
Trần Thư nhảy xuống, vững vàng rơi xuống ban công nhà mình.
- Được, buổi chiều ta tới tìm ngươi!
Tiểu Tinh gật gật đầu, cưỡi Lôi Điểu phóng đi về phía nhà của mình…

- Ba mẹ, ta trở về rồi!
Trần Thư đi từ trong trong phòng ngủ ra, vừa đúng lúc nhìn thấy phụ thân đang ở trong phòng khách.
- Hả? Tiểu tử thúi, ngươi lại chui ra từ cái xó xỉnh nào thế hả?
Phụ thân đang xem TV, nhíu mày nói:
- Bây giờ đã trở thành Ngự Thú Sư rồi, không thèm đi cửa chính nữa đúng không?
- Cha, đặc sắc của học phủ, ta cũng không có cách nào khác.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, sau đó ngồi xuống trên ghế sô pha mà nói:
- Hiệu trưởng và giáo sư đều đi ban công cả đấy.
- Bớt nói linh tinh đi!
Phụ thân Trần Bình lắc đầu, hoàn toàn không hề tin lời hắn. Mà trên thực tế, lời nói của Trần Thư đích thật là lời nói thật…
- Gần đây có chút không yên ổn đó, học phủ các ngươi không gọi cho ngươi sao?
Phụ thân nhìn về phía TV ở đằng trước, chỉ thấy phía trên đang phát lấy những thông báo liên quan.
Ngược lại, bên phía chính phủ cũng không che giấu chuyện về hung thú mà là nói ra tình huống cụ thể, đồng thời để dân chúng tận lực đừng đi ra ra khỏi cửa, bảo đảm an toàn của chính mình.
- Có kêu, có lẽ buổi chiều ta phải trở về rồi.
Trần Thư gật gật đầu, hết sức chuyên chú mà nhìn lên tin tức trong TV.
- Nhanh vậy sao?
Phụ thân hơi kinh hãi, lão chỉ thuận miệng nói một chút thôi, thế mà lại thành sự thật.
Ngay đúng lúc này, trong phòng bếp lại truyền ra tiếng nói của mẫu thân:
- Hai người các ngươi lảm nhảm cái gì cả buổi trời đấy? Đến đây ăn cơm đi này!
Hai cha con đáp lại, đồng loạt ngồi xuống bàn cơm, nhưng bầu không khí lại có hơi nặng nề một chút.
- Sao thất thần hết cả ra vậy?
Mẫu thân thấy vậy thì cũng hơi giật mình, mỉm cười mà múc lấy cho Trần Thư một bát canh, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Nhi tử, đây chính là canh sườn đông qua mà ngươi thích nhất này.
- Cảm ơn mẹ.
Trần Thư vội vã nhận lấy, đồng thời cũng tùy ý nói:
- Có lẽ buổi chiều ta phải trở về trường học rồi.
- Buổi chiều?
Mẫu thân sửng sốt, nàng ta nói:
- Bây giờ tình thế đã không yên ổn như vậy rồi, ngươi còn trở về làm gì?
- À…
Trần Thư thở dài, nói:
- Không có cách nào, bọn hắn không thể không có ta. Thật ra thì ta mới là người đứng đằng sau Hoa Hạ học phủ.
- Bớt lại đi!
Mẫu thân liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Hung thú có cường giả xử lý rồi, một tên học sinh như ngươi trở về làm gì chứ?
- Được rồi!
Phụ thân Trần Bình nghiêm túc nói:
- Hiện tại Trần Bì đã là sinh viên đại học, mà lại là tấm gương của lớp trẻ nữa. Loại thời điểm này, hắn không lên thì ai lên đây?
Mẫu thân lầm bầm nói:
- Hắn vẫn chỉ là một đứa học sinh thôi mà…
- Không phải, ba mẹ…
Trần Thư giật giật khóe miệng, hắn nói:
- Ta chỉ là đi hoàn thành nhiệm vụ thôi, cũng không phải đi chịu chết…
Đột nhiên lại làm ra bộ dáng cứ giống như sinh ly tử biệt như vậy…
- Đúng đó. Dựa vào bản lĩnh của nhi tử nhà ta, giết một vài con hung thú không phải là chuyện quá đơn giản sao?
Phụ thân cũng sửng sốt, sau đó lại cười nói.
- Nói nghe dễ dàng như thế, sao ngươi không lên đi?
Mẫu thân trừng phụ thân một cái, sau đó lại muốn khuyên Trần Thư một chút, nhưng hình như lại cảm thấy chính mình cũng không ngăn cản được.
Lời nói của nàng đầy thành khẩn:
- Nhi tử, ngươi có thể đi, nhưng bất kể có thế nào cũng đều phải bảo đảm an toàn cho sinh mệnh của mình, cùng lắm thì ta không đến trường học nữa.
- Nói bậy gì vậy chứ!
Phụ thân nhướng mày, quát lên:
- Hắn không tiến lên gánh vác, ngươi để mấy người bình thường đi chịu trận à?
- Được rồi, ba mẹ.
Trần Thư lắc đầu, nói rất chắc chắn:
- Ta không có bất kỳ nguy hiểm nào đâu.
Bây giờ hắn đã đắc tội hết cả ba tổ chức tội phạm trên Lam Tinh rồi, thế nhưng vẫn tiêu sái tự tại như vậy, chỉ mấy con hung thú nhỏ nhoi thì tính là gì đâu chứ?
Lúc xế chiều.
Trần Thư trang bị đơn giản xuất trận, một lần nữa rời khỏi nhà dưới ánh mắt không nỡ của phụ thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận