Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 600: Tội phạm Nam Giang không nói đại nghĩa, chỉ làm buôn bán (2)

- Thật ra, có ban thưởng hay không thì cũng không quan trọng, chủ yếu chính là vì để bảo vệ dân thường thôi mà!
Trong mắt Trần Thư chứa ý cười có ngăn cũng ngăn không nổi, chính trực mà nói vậy.
Nhưng sau đó, hình như hắn lo lắng đối phương thật sự không cho nên lại bổ sung thêm:
- Đương nhiên, phần thưởng đáng được nhận thì vẫn phải tặng chứ! Nếu không thì Ngự Long Vệ không có uy tín rồi!
- …
Dương Sa bật cười. Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một người không hợp lẽ thường như vậy.
Ba người đi tới trên lưng Thanh Ngưu, bọn họ chuẩn bị trở về thành phố Lam Hải.
Trần Thư hỏi:
- Đúng rồi, Ngự Long Vệ đại thúc, sao trong biển lại xuất hiện hung thú vậy? Lại có Dị Không Gian mới sắp xuất hiện sao?
- Ta tên là Dương Sa, ngươi gọi ta Dương thúc là được rồi.
- À à, ngài gọi ta Trần thúc cũng được.
- ?
Dương Sa khẽ nhếch miệng, biểu cảm kỳ lạ mà quay sang nhìn.
- Ừm… Tên ta là Thư trong Thư Bổn (quyển sách).
- Tên của ngươi với con người ngươi… hoàn toàn không liên quan gì đến nhau nhỉ.
Đúng lúc này, một ngọn núi lớn màu vàng bay tới, tốc độ giảm mạnh, hiển nhiên là thời gian của dược tề đã kết thúc.
- May mà có ngươi.
Trần Thư sờ cơ thể Tiểu Hoàng. Hắn đã nhận được phần thưởng của hệ thống nên có thể trực tiếp tăng lên một tiểu đẳng cấp.
- Đây là Khế Ước Linh của ngươi sao?
Dương Sa nhìn qua nhìn lại mà quan sát, trong mắt hắn ta có không thể tưởng tượng nổi.
Trần Thư bình tĩnh gật đầu rồi thu hồi Tiểu Hoàng về trong Ngự Thú Không Gian.
- Đây thật sự là Hắc Thiết Cấp sao?
Dương Sa thực sự cảm thấy hơi khó tin, Hắc Thiết Cấp mà có thể lớn đến như vậy, có thể nhanh đến thế kia ư?
Trần Thư giải thích một chút:
- Đúng vậy, nó có thần kỹ buff thêm.
- Chẳng trách lại vậy.
Dương Sa gật đầu, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Trần Thư nói:
- Đúng rồi, Dương thúc, ngươi còn chưa nói nguồn gốc của hung thú đâu!
Trong mắt Dương Sa hiện lên vẻ suy tư, hắn ta nói:
- Chắc chắn không phải do Dị Không Gian mới xuất hiện, nếu không thì ta đã có thể nhận được tin tức từ trước rồi, chắc chắn sẽ phong tỏa vùng này và cử người đi tuần tra.
Hắn ta sờ cằm, ánh mắt nhìn về phía chân trời, trong mắt có một vòng sát ý.
- Đám hung thú kia không phải là hung thú hoang dã mà tất cả bọn chúng đều bị điều khiển, ít nhất cũng phải là Ngự Thú Sư Vương Cấp ra tay mới làm được.
Khuôn mặt hiền lành của Dương Sa có một vẻ tàn bạo, hắn ta hờ hững nói:
- Hơn nữa, bọn chúng lại tới từ biển sâu, rất có thể là do thế lực ở nước ngoài gây ra!
- Có khi nào là do cường giả địa phương gây ra không?
Trần Thư hỏi. Hắn không quen biết gì với người nước ngoài, thế nhưng con Hắc Sắc Cự Xà kia rõ ràng muốn giết hắn.
Mục tiêu đầu tiên của hắn là Đỗ gia của thành phố Lam Hải.
Ai bảo bọn họ vừa mới đắc tội Đỗ Thanh cơ chứ? Mà đối phương lại là đại gia tộc cắm rễ lâu đời ở thành phố Lam Hải này.
Còn mục tiêu thứ hai lại chính là tổ chức Ám Dạ ở nước ngoài.
- Căn bản không có khả năng. Chỉ vì phá hoại mà bại lộ chính mình sao, trừ phi bọn họ có bệnh mới làm vậy!
Dương Sa lắc đầu rồi quay sang nói:
- Hơn nữa, chắc hẳn các ngươi cũng biết hiện giờ đang nghỉ lễ gì rồi đấy.
- Một đám chó chết làm người buồn nôn mà!
Hắn ta hơi nheo mắt lại, sau đó mang hai người về tới bãi biển Minh Nguyệt.
Trần Thư hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn lại gật đầu.
Mặc dù loài người vẫn luôn đoàn kết chống lại hung thú từ Dị Không Gian, nhưng vẫn luôn có những người ước gì thế giới trở nên hỗn loạn.
- Trần Bì! Tiểu Tinh! Các ngươi không sao chứ?
Bây giờ, trên bãi biển đã không còn một ai, Trương Đại Lực và Tạ Tố Nam vẫn luôn chờ bọn họ ở đây.
Trần Thư nói:
- Không có việc gì, chịu nổi!
- Khóe miệng của ngươi…
Trương Đại Lực chỉ vào vết máu bên miệng Trần Thư.
- Tăng hiệu quả chương trình mà thôi.
- …
- Dương thúc, chúng ta đi trước đây!
Trần Thư nói, một đoàn người chuẩn bị rời đi.
Dương Sa gật đầu rồi nói:
- Ta cho các ngươi một số liên lạc, sau này có bất cứ chuyện gì đều có thể thông báo trực tiếp đến ta!
Bốn người lập tức gật đầu lia lịa, tất cả đều lưu số điện thoại của Dương Sa lại.
Tạ Tố Nam gãi đầu rồi nói:
- Dương thúc, ta có thể bán thông tin liên lạc của ngài được không?
- ?
Khóe miệng Dương Sa giật giật, hắn ta nói:
- Các ngươi quả thật chính là bạn của nhau mà!
Bây giờ, hắn ta mới biết cái gì gọi là nồi nào úp vung nấy.
Hắn ta lắc đầu rồi nói:
- Ta không thích có quá nhiều người tới làm phiền ta.
- Ồ.
Tạ Tố Nam gật đầu đáp lại, bốn người kề vai sát cánh mà rời đi.
Trong mắt Dương Sa có nụ cười vui mừng, hắn ta nói:
- Ta thay mặt Ngự Long Vệ cảm ơn các ngươi!
Trần Thư đưa lưng về phía hắn ta mà phất tay rồi nói:
- Chỉ cần có tiền thì sớm hay muộn gì ta cũng có thể đánh nát Long Uyên thành mảnh vụn!
- Tội phạm Nam Giang không nói đại nghĩa, chỉ làm buôn bán!
Bạn cần đăng nhập để bình luận