Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1489: Con hàng này thật sự có khả năng thao túng tâm lý con người…

- Được rồi, trước hết hãy giải quyết cho xong khoản nợ của huynh đệ ta đã.
Trần Thư lắc đầu, bình tĩnh lấy con dao giết lợn trên tường xuống.
- Bọn ta đã nói rồi, về sau sẽ…
Người nọ còn chưa nói hết câu, thì đã bị bịt miệng lại.
- Bọn ta đưa, đưa ngay đây…
Tên Hoàng Kim Linh Trù kia chủ động đưa điểm Linh Trù cho Trương Đại Lực, sau đó lại cho Trần Thư xem một chút.
- Còn các ngươi thì sao?
Trần Thư nhìn bốn người còn lại, ý cười nghiền ngẫm hiện lên trong ánh mắt.
- ...
Trong mắt bốn người có vẻ do dự, thấy Trần Thư còn trẻ như vậy đâm ra bọn họ cũng không quá sợ hãi.
- Hả?
Trần Thư khẽ cau mày, có chút không kiên nhẫn.
Cùng lúc đó, hắn âm thầm từ trong ba lô lấy ra bốn túi phân Urea, tính tình đột nhiên xuất hiện thay đổi.
Hắn bình tĩnh nói:
- Các ngươi xác định là không đưa sao?
Trong phút chốc, biểu cảm của bốn người họ thay đổi đáng kể, thậm chí còn hụt cả nửa nhịp tim, cảm giác áp bức chỉ thuộc về tội phạm ngay lập tức ập đến!
- Mẹ nó mau đưa coi!
Người đã đưa xong nhanh chóng hét lên, trong mắt đã có chút lo lắng.
Mẹ nó đã là lúc nào rồi, mạng sống quan trọng hơn hay tiền bạc quan trọng hơn?
Hắn dám khẳng định, cho dù bây giờ con hàng này không ra tay, nhưng một khi rời khỏi Nam Thanh quốc, thì năm người bọn họ chắc chắn sẽ gặp nạn…
- Bọn ta… đưa!
Một người hít thở sâu, thực sự không thể chịu được cái cảm giác áp bách này. Hơn nữa, cái mùi đặc biệt phát ra từ túi phân Urea trước mặt khiến toàn bộ đại não của hắn ta có chút choáng váng, như thể đó là vực thẳm nuốt chửng cả con người.
- Này thì còn tạm được.
Trần Thư gật gật đầu, nhìn bốn người bọn họ chuyển từng phần điểm Linh Trù qua.
- Ờ thì, Trần tiên sinh, Trương tiên sinh, bọn ta có thể đi được chưa…
Người thức thời nhất thận trọng nói, tuy là Hoàng Kim Linh Trù nhưng địa vị của bọn họ không cùng đẳng cấp với Trần Thư.
- Đi?
Trần Thư mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Bây giờ, chúng ta có thể nói về vấn đề chi phí tổn thất tinh thần.
- ?
Năm người thoáng giật mình, tổn thất tinh thần?
- Huynh đệ của ta tin tưởng các ngươi như thế, mà các ngươi lại làm như vậy!
Trần Thư nhìn thẳng vào năm người, mở miệng nói tiếp:
- Huynh đệ của ta chất phác thật thà, tin rằng mọi người trên thế giới đều là người một nhà tin tưởng yêu thương nhau, nhưng hành vi của các ngươi đã làm cho lòng tin giữa người với người sụp đổ, sau này hắn ta làm sao dám tin tưởng người khác nữa đây?
- Một vài điểm tích lũy Linh Trù nhỏ nhoi không tính là gì, nhưng nó lại khiến nhân loại không còn tin tưởng nhau, đây chính là dấu hiệu của sự hủy diệt nhân loại!
- ...
Khóe mắt năm người đều co rút lại, mẹ nó ngươi còn dám lôi thêm nữa không…
Trần Thư thở dài, nỗi buồn lan trong mắt, tiếp tục nói một cách nghiêm túc:
- Niềm tin mới là nền tảng của sự tồn nhân loại…
- Đại ca, ngươi trực tiếp ra giá đi.
Một người cắt ngang lời nói của Trần Thư, chỉ cảm thấy nghe đến đầu óc đau nhói…
Trần Thư nghe xong lời này, trong nháy mắt vẻ mặt khôi phục lại bình thường, mở miệng nói ra:
- Đơn giản thôi, thứ nhất giao một trăm điểm tích lũy, thứ hai giao hai trăm điểm tích lũy…
- ...
Nghe xong lời này, vẻ mặt năm người chấn động, liếc nhìn nhau một cái.
Một giây sau, bọn họ vây đến lập tức hét lên:
- Để ta giao cái thứ nhất!
- Đừng có ai cản ta, ta giao cái thứ nhất!
- ...
Những người còn lại trong phòng yến hội đều sững sờ, nhìn năm người tranh giành nhau, chỉ cảm thấy có chút mông lung.
Để được giao ra ít điểm hơn, thậm chí năm người họ còn quên cả phản bác lại…
Con hàng này thật sự có khả năng thao túng tâm lý con người…
Chẳng lẽ hắn thực sự là một tên tội phạm?
Lúc này, một người phản ứng rất nhanh, trực tiếp chuyển một trăm điểm tích lũy cho Trương Đại Lực.
Những người còn lại đều tỉnh táo lại, nhanh chóng giao ra điểm Linh Trù, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình.
Chỉ có nét mặt của người thứ năm tái đi, không ngờ rằng bản thân bị đứng ở trót cùng.
Lúc này bốn người kia đã rũ sạch quan hệ với hắn ta, thậm chí trong mắt còn có vẻ khoe khoang, ai bảo bọn hắn giao ít chứ…
Thấy mình tứ cố vô thân, người thứ năm không thể làm gì khác hơn đành thành thật giao ra phí tổn thất tinh thần…
- Không tệ, không tệ!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, sau đó phất phất tay nói tiếp:
- Các ngươi có thể rời đi, nhớ kỹ là có chơi thì có chịu, bằng không là sẽ thua càng nhiều!
Năm người gật đầu lia lịa rồi vội vàng rời đi, không dám ở lại đây nữa.
Cứ tưởng Trương Đại Lực không có ai chống lưng, muốn chạy trốn khỏi hiện trường trước, nhưng giữa chừng lại bị túm lấy…
- Trần Bì, lợi hại ghê!
Trương Đại Lực vui vẻ ra mặt, dựng lên một cái ngón cái.
- Ta đã nói rồi, ta là dân chuyên nghiệp!
Trần Thư nhún vai, sau đó xoa xoa đôi bàn tay nói:
- Một lúc đã thu hoạch được mấy ngàn tỷ, nhất định phải chia cho ta nhiều một chút!
- Mấy ngàn tỷ?
Khóe miệng Trương Đại Lực giật giật, nói:
- Ngươi cho rằng một điểm tích lũy tương đương với một trăm triệu hả?
- Không thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận