Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 217: Không phải là nó chín rồi đấy chứ

Phụ trách: Vô Tà Team
- Mẹ nó, chạy nhanh vậy sao?
Miệng Thẩm Vô Song giật giật, Băng Loan cũng vỗ cánh bay lên, muốn trốn thoát để giữ mạng.
Thế nhưng nó lại gặp phải sự tấn công của Băng Sương Cự Lang, tốc độ của nó bị giảm đi rất nhiều, thậm chí là không đuổi kịp được Biến Dị Lôi Điểu nữa.
Trần Thư hét thật lớn.
- Thầy Thẩm, kiên trì nhé! Bọn ta sẽ tìm người đến cứu thầy.
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, đợi nhà ngươi quay về cứu ta thì lúc đó chắc thi thể của ta cũng lạnh ngắt luôn rồi.
Thẩm Vô Song lão ta đã từng chôn biết bao nhiêu người, lẽ nào hôm nay lại phải chôn thân nơi Hàn Băng Hạp Cốc này sao?
Khi ba người họ chuẩn bị trốn để giữ mạng, ánh mắt của Băng Bức Lãnh Chúa trở nên thâm độc, nó nhìn chằm chằm vào Trần Thư.
Nó mở rộng đôi cánh, ánh sáng màu xanh lam lấp lánh. Rất hiển nhiên, nó đang sử dụng kĩ năng, tốc độ của nó sắp đạt đến mức cực hạn rồi.
Chỉ trong chốc lát, Băng Bức Lãnh Chúa đã đuổi kịp được Biến Dị Lôi Điểu.
- Trời ạ!
Trần Thư chỉ thấy cả người mình lạnh toát, lẽ nào đối phương đã nhìn thấy hắn ném thuốc nổ rồi sao?
- Soạt!
Người Biến Dị Lôi Điểu rung lên một cái, nó đã bị Băng Bức Lãnh Chúa cắn vào phần mông.
Tốc độ của nó lập tức chậm lại, máu trong người nó đã bị đông lại gần hết.
- Không ổn rồi, ta phải thu Lôi Điểu về.
Mặt Từ Tinh Tinh đầy vẻ hoảng hốt, hắn cảm nhận được chỉ số sinh mạng của Lôi Điểu đang dần biến mất.
Tuy rằng tốc độ của Biến Dị Lôi Điểu nhanh vô cùng, thế nhưng những phương diện khác thì không được mạnh lắm.
Trần Thư gật đầu, ba người họ rơi xuống ngay lập tức.
Băng Bức Lãnh Chúa mở rộng miệng ra, muốn nuốt chửng ba người họ.
Thế nhưng ngay khi đó, một quả bóng lớn màu vàng xuất hiện, cùng với đó là tiếng vang rầm như sấm sét.
Ba người họ vô cùng ăn ý, bám thật chặt vào mũi Slime.
Slime đang ngủ say tự dưng bị đưa vào chế độ bay, khoảng cách giữa họ và Băng Bức Lãnh Chúa ngày càng xa hơn.
Thế nhưng đây mới chỉ là tạm thười thôi, Biến Dị Lôi Điểu còn không chạy vượt được chứ nói gì đến Slime.
Kế hoạch trốn thoát thất bại.
Trần Thư chớp chớp mắt, đang suy nghĩ tìm đường lui.
Tạ Tố Nam hô lên một tiếng, đầy vẻ kinh ngạc.
- mẹ nó, lại nữa rồi kiểu.
Băng Bức Lãnh Chúa lại đuổi đến, mở rộng miệng ra cắn luôn vào Slime, răng nanh sắc bén đâm xuyên qua lớp bảo vệ của Slime.
Lại có một lớp băng phủ lên, chỉ số sinh mạng của Slime cũng đang dần tiêu tan.
Khi tình huống nguy xấp xảy ra, một con Cự Mãng đột nhiên tấn công, mạnh mẽ vô cùng, khiến con Băng Phù Lãnh Chúa bị đẩy lùi lại.
Đó là một con Khế Ước Linh khác của Thẩm Vô Song, Hắc Bạch Cự Mãng.
Nhờ thực lực mạnh mẽ của nó, Thẩm Vô Song đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Bốn người họ đưng trên Băng Loan, nhìn hung thú Lãnh Chúa ở khắp nơi.
Trần Thư nhân cơ hội đó đưa Slime về lại Ngự Thú Không Gian.
Bên dưới Băng Loan chính là Hắc Bạch Cự Mãng.
Hai con Khế Ước Linh đối đầu với bảy con hung thú Lãnh Chúa.
- Thầy Thẩm, thầy nghĩ có khả năng đánh lại không?
Ánh mắt của Trần Thư trở nên nghiêm trọng, đang suy nghĩ kế sách để thoát thân.
Thẩm Vô Song không thèm để ý đến hắn, lão ta lấy một tờ giấy trắng ra, hình như đang viết gì đó.
Trần Thư liếc một cái, hai chữ đầu thôi đã khiến biểu cảm của hắn trở nên nghiêm túc rồi.
- Thầy, không cần phải viết di thư nhanh vậy đâu nhỉ.
Thẩm Vô Song chẳng thèm để ý đến Trần Thư, lão ta lại lấy ra ba tờ giấy, đưa cho bọn họ.
- Ai cũng viết đi, Khế Ước Linh của ta còn kiên trì được một lúc nữa.
- Uỳnh uỳnh uỳnh!
Lúc này, Hắc Bạch Cự Mãng đã tham gia vào trận đại chiến với bảy con hung thú.
Thân là Khế Ước Linh hệ phòng thủ nhưng nso lại bị đánh liên tục.
Kỹ năng thiên phú Lân Giáp Chuyển Hoán không hề có tác dụng, Băng Bức Lãnh Chúa giỏi tấn công bằng nguyên tố, còn Băng Viên Lãnh Chúa thì lại có khả năng tấn công bằng vật lý đáng sợ.
Cho dù có dùng vẩy màu gì thì nó cũng chỉ có nước bị đánh.
- Thầy, chúng ta phải có hi vọng chứ!
Trần Thư ném luôn tờ giấy đi, nói.
- Lão Tạ, cho thầy chút ánh sáng của hi vọng đi.
Tạ Tố Nam nói ừ một tiếng, sau đó ánh sáng màu xanh lục lại xuất hiện trên đôi mắt của Trùng Điệp.
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, nói.
- Ngươi dám làm vậy thì ta sẽ chôn ba người trước.
- Chúng ta không được bỏ cuộc đâu thầy Thẩm!
- Mẹ nó chứ, cùng lắm thì ta cũng chỉ đánh được một con hung thú Lãnh Chúa thôi, ngươi làm cho ta một phát bảy con thế này, đánh cái khỉ gió gì cơ?
Thẩm Vô Song nhìn về phía trước, lão ta thấy con Hắc Bạch Cự Mãng đã bị trọng thương rồi.
Băng Viên Lãnh Chúa túm chặt lấy đầu của Cự Mãng, lắc như điên, cảnh tượng trông bạo lực vô cùng.
- Ta thấy nó còn đánh được đấy.
Trần Thư tự dưng nghĩ đến điều gì đó, hắn lại lấy ra một bình thuốc, trong đó có dung dịch thuốc màu đỏ.
- Con mẹ nó ngươi định làm nổ Hạp Cốc à?
Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh lùi về sau theo bản năng, ánh mắt đầy vẻ hoảng loạn.
Thuốc nổ màu xám đó đã khiến bọn họ bị sốc nặng.
- Ngươi dùng cái thứ này để làm nổ đó hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận