Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 522: Cái hộp nhỏ này mới vĩnh viễn là nhà các ngươi

Trần Thư gật gật đầu.
- Sau đó, hai người ngay cả 【 Hoạt Mộc Đầm Lầy 】 cũng chưa nghe qua, cũng muốn chia hoa hồng?
Liễu Phong lại chuyển ánh mắt lên A Lương và Vương Tuyệt.
Vốn tưởng rằng hai người sẽ lúng túng, ai biết vậy mà lại trịnh trọng gật đầu.
Thao tác của ba người đã cách đại quá mức!
- Hiện tại ta đã hiểu.
Liễu Phong gật đầu một cái, chẳng những không tức giận, khóe miệng còn lộ ra nụ cười.
- Hỏi lại các ngươi một lần, thật sự xác định sao?
Ánh mắt Vương Tuyệt và A Lương nhìn về phía Trần Thư, muốn xem ý kiến của hắn.
Vừa thấy Trần Thư gật đầu, hai người cũng cùn nhau phụ họa.
- Được! Quả nhiên là người trẻ tuổi, có chút dũng cảm!
Liễu Phong nhịn không được giơ ngón cái lên, vậy mà dám dẫm lên đầu hắn ta.
Quả thật chính là khơi dòng lịch sử khai sáng Hoa Hạ học phủ!
Nửa tiếng sau.
Liễu Phong chân đạp lên một con Hắc Sắc Tri Chu to lớn, đi thẳng đến núi ở phía sau trường học.
Mà trên chân một con Tri Chu đang có ba người bị tơ nhện trói buộc, thậm chí cả miệng cũng bị che lại.
Học sinh trên đường đều vô cùng sợ hãi, không dám tới gần Liễu Phong, yên lặng thương tiếc trong lòng.
Lại là người xui xẻo nào chọc tới Liễu đồ tể?
Núi phía sau trường.
Ba người bị Tri Chu thả xuống, đồng thời gỡ tơ nhện trên miệng ra.
- Cứu mạng!
Trần Thư lập tức lên tiếng hô to, vừa thấy núi sau trường, trong đầu hắn lại xuất hiện ký ức lúc trước.
Sẽ không phải là muốn chôn chứ?
- Kêu đi, kêu đi, các ngươi kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu các ngươi!
Khóe miệng Liễu Phong cong lên, trong mắt có chút ý cười.
- Chọn một cái hộp đi!
Hắn chỉ trên mặt đất, vậy mà bày hơn mười hộp nhỏ tinh xảo.
- Cái…cái hộp gì?
Vẻ mặt Trần Thư giật mình, có chút không hiểu được.
- Nhà ở trang hoàng hơn nữa cũng chỉ là nơi ở tạm thời, cái hộp nhỏ này mới là nhà các ngươi vĩnh viễn.
- Các ngươi không chọn thì ta giúp các ngươi chọn!
Liễu Phong thấy ba người thờ ơ, trực tiếp tùy ý chỉ ba cái hộp.
Vừa dứt lời, ba người Trần Thư lập tức liếc nhìn nhau một cái, trong lòng xuất hiện dự cảm bất thường…
Cùng lúc đó, Liễu Phong đi tới trước một cái hố to ở bên cạnh, không gian lần nữa vỡ tan.
Một ngọn lửa dũng mãnh phun ra ngoài, vậy mà làm cho cả hố to ngập lửa.
Nhiệt độ nóng rực khuếch tán, tâm ba người Trần Thư lại lạnh đi.
- Lão …lão sư! Chúng ta…
- Không sao đâu, rất nhanh!
Vẻ mặt Liễu Phong bình tĩnh, chỉ thấy Tri Chu đẩy ba người từng bước về hố lửa.
- Sai rồi! Thật sự sai! Cứu mạng!
- Chúng ta nhất thời hồ đồ, bị tiền tài che mắt, bây giờ thật sự biết sai rồi!
- Về sau nhất định làm học sinh của ngươi thật tốt!
Ba người lập tức lên tiếng gào thét, vẻ mặt hoảng sợ thành một nhóm.
Trách không được là nhà vĩnh viễn, hóa ra hộp nhỏ vừa rồi mẹ nó là hủ tro cốt!
Có thể làm nền một chút hay không, cái này sao đi lên đã trực tiếp hỏa táng?
- Vậy hoa hồng vừa rồi chia?
Hai tay Liễu Phong ôm ngực, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
- Chia hoa hồng gì? Chúng ta chưa nghe nói qua!
Ba người trăm miệng một lời, trực tiếp phủ nhận lời vừa mới nói.
Liễu Phong mở miệng nói:
- Hiện tại nguyện ý làm học sinh của ta không?
- Nguyện ý! Một vạn phần nguyện ý!
- Cái này còn tạm được…
Liễu Phong gật đầu một cái, Hắc Sắc Tri Chu bên cạnh ngoác cái miệng rộng, thu tơ nhện lại.
Ba người thành công thoát khỏi trói buộc, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cái này mẹ nó đi lên trực tiếp đưa đi hỏa táng, ai cũng không chịu được!
Trần Thư nhìn hố lửa bên cạnh, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
- Liễu lão sư, có thể có một khả năng hay không.
Trần Thư ôm tâm lý may mắn nói:
- Chúng ta có thể đổi một người hướng dẫn…
Vù vù!
Trong chốc lát, ngọn lửa trong hố to không ngừng lan tràn, nháy mắt thế lửa tăng vọt một mảng lớn!
- y…Nói đùa thôi..
Tràn Thư lập tức ngậm miệng không nói, nói thêm gì nữa hắn thật sự sợ ký túc xá mới đổi thành một cái hộp nhỏ…
Liễu Phong gật đầu nói:
- Còn dám nghĩ chuyện lung tung, ta trực tiếp hỏa táng các ngươi.
- Liễu lão sư, ngài có biết một người tên là Thẩm Vô Song không?
Trần Thư hình như nghĩ tới gì đó, mở miệng hỏi.
- Ta biết, là lão sư lớp đặc huấn của ngươi, thế nào?
- Không…không có gì…
Trần Thư lắc đầu, nhịn không được ngửa đầu thở dài.
Một người am hiểu an táng, một người am hiểu hỏa táng, vì sao ta xui xẻo như vậy chứ!
- Được rồi, về ký túc xá đi!
Liễu Phong mở miệng nói:
- Ta tạm thời sẽ không tìm các ngươi, hai ngươi mau chóng trở thành Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp, nếu không quá yếu.
Lúc này vẻ mặt ba người mới hoảng loạn, cuối cùng về tới bên trong Học Bá Lâu.
- Mẹ nó, thật sự quá mạo hiểm.
Vương Tuyệt nhẹ nhàng thở ra, ngồi liệt trên sô pha.
A Lương uống một ngụm nước đá, nói:
- Ta cảm thấy hình như chúng ta đưa ra lựa chọn sai lầm đầu tiên trong đời người.
- Trần Thư, sao ngươi bình tĩnh như vậy?
- Bởi vì đây mẹ nó là lựa chọn sai lầm thứ hai trong đời người của ta!
Các lão sư khác đều là người đưa đò, đưa tiễn chân chính phải xem Thẩm Vô Song và Liễu Phong…
Bạn cần đăng nhập để bình luận