Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 273: Thái Bình Sơn có mộ tổ tiên của kẻ thù ngươi à?

Ba người đã đi tới khu vực trong thành phố Nam Giang, đang đi lung tung trên đường như bọn đầu gấu.
- Không nộp được, không thu thập được vảy của Hỏa Xà.
Ba người thở dài.
Đột nhiên, Tạ Tố Nam quay sang, khó hiểu hỏi:
- Ta nói Trần Bì, nhiệm vụ của chúng ta lại thất bại, cũng không lấy được tài nguyên từ con Lãnh Chúa Hỏa Xà. Có thể nói là chúng ta không thu hoạch được gì.
- Rốt cuộc tại sao ngươi lại cho nổ ngọn núi kia vậy? Bên trong có mộ tổ tiên của kẻ thù ngươi à?
- …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, thế quái nào mà nhìn ta giống người làm nổ mồ mả tổ tiên của người ta lắm vậy?
Hắn không giải thích, Bạo Tạc Dược Tề do hệ thống ban thưởng có giá trị hơn xa một con Lãnh Chúa Hung Thú.
Đây là thứ có thể cứu mạng vào những thời điểm quan trọng!
Một lúc sau, hắn nói với vẻ mặt chân thành:
- Tết Nguyên Đán mà không thấy ai đốt pháo, ta chỉ muốn thêm chút không khí ngày Tết mà thôi. Ta sai rồi sao? Hoàn toàn không sai!
Từ Tinh Tinh nói:
- Cho nên, ngươi cho nổ một ngọn núi chỉ để góp vui cho nhân dân thành phố Nam Giang à?
- Đúng, cũng tương đương ý này!
Trong lúc ba người đang nói chuyện, điện thoại của Trần Thư bỗng nhiên đổ chuông.
Tim đập lỡ một nhịp, hắn hỏi:
- Lão Thẩm? Nói sao đây?
Vẻ mặt của hai người Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh cứng đờ, một giây sau trực tiếp xoay người rời đi.
- Không liên quan đến chúng ta!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, cuối cùng hắn vẫn nhận, đồng thời giơ điện thoại ra xa tai.
- Trần Bì!
Quả nhiên, vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng gào thét của Thẩm Vô Song.
- Ngươi làm nổ Thái Bình Sơn đúng không!
Trần Thư giả bộ như mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nói:
- A… Lão sư đang nói cái gì vậy? Thái Bình Sơn gì?
Thẩm Vô Song hoàn toàn không tin tưởng lời Trần Thư.
- Bớt giả vờ giả vịt lại đi, ta mới đi hiện trường về, chắc chắn là dược tề của ngươi gây ra.
E là chỉ có mỗi Trần Thư mới có thể làm nổ ra hiệu quả đó.
- Ta thật sự không biết, cũng không phải dược tề do ta sản xuất, có lẽ những người khác cũng sở hữu cũng nên?
Trần Thư quyết định có chết cũng không nhận, nếu không sợ là Tết Nguyên Đán hắn còn phải tiếp xúc thân mật với mẹ thiên nhiên nữa..
Thẩm Vô Song thở dài.
- Bây giờ, trên Lam Tinh xuất hiện vụ nổ, Ngự Long Vệ cũng sẽ tới điều tra. Càng ngày ngươi càng đến gần song sắt nhà tù rồi đó.
Khó khăn lắm mới có thể dạy một học sinh có thiên phú, ai mà biết hắn thế mà lại thích tìm đường chết như vậy chứ.
- Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, là ngươi nổ đúng không!
- Không phải!
- Rất tốt, gặp ai cũng phải nói như vậy, biết chưa?
- …
Thẩm Vô Song trực tiếp cúp máy, hắn ta không thèm đoái hoài nữa.
Chỉ cần Trần Thư không chính miệng thừa nhận thì sẽ không có người nào biết là hắn làm.
Trần Thư đầy mặt kiêu ngạo mà về đến nhà.
Thái Bình Sơn ít người lui tới, không những hắn không gây tổn thất gì cho thành phố Nam Giang mà hắn còn tiêu diệt được một đàn hung thú.
Hắn chính là anh hùng của thành phố Nam Giang!

Trong hai ngày nghỉ tiếp theo, Trần Thư thành thật ở trong nhà, không tiếp tục gây chuyện nữa.
Trần Thư liên lạc với học sinh của mình ở thành phố Đại Hưng.
- Âu Dương Bảo, ngày mai ta sẽ tới một chuyến. Tiến độ học tập gần đây thế nào rồi?
Người chơi hệ nạp tiền: Âu Dương Bảo.
- Trần lão sư, bây giờ ta đã lĩnh ngộ được chút ít tinh túy rồi, mấy người trong lớp đều không phải là đối thủ của ta!
- Bước tiếp theo, ta chuẩn bị xưng bá thành phố Đại Hưng, không biết ngài có lời khuyên nào không?
- …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn trực tiếp cúp máy.
Thôi dẹp đi, hắn chỉ thuận tay chỉ điểm Âu Dương Bảo một chút, hoàn toàn không liên quan gì tới hắn cả…

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Trần Thư đến trường.
Trần Thư mang cặp, đi tới bên trong Ngự Thú Quán.
Nhưng người nào người nấy đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, thậm chí trong mắt còn có chút sợ hãi.
Nhất là mấy người Đường Liệt, bọn họ đã không dám nhìn thẳng vào Trần Thư nữa.
- Sao vậy? Đều nhìn ta như vậy làm gì?
Thẩm Vô Song tức giận nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào? Về chỗ!
Ngươi còn dám nổ bom trên Lam Tinh, ai dám không sợ ngươi mấy phần?
Trần Thư vừa đi tới trong hàng, thậm chí những người khác đều không nhịn được mà lùi ra sau mấy bước.
Hứa Tiểu Vũ hỏi:
- Trần Thư, đêm đó có phải ngươi cơm nước xong xuôi là đi chôn bom luôn hay không?
- …
Khóe miệng Trần Thư giật giật. Trí tưởng tượng của ngươi rất phong phú đó.
Ai rảnh mà đêm hôm khuya khoắt chạy lên Thái Bình Sơn chôn bom chứ…
- Được rồi! Xuất phát, tiến về thành phố Đại Hưng!
Thẩm Vô Song dẫn lớp ngồi lên xe buýt đậu ở cổng trường.
Thẩm Vô Song nói:
- Nhân lúc bây giờ đang có thời gian, ta nói một chuyện!
- Cuối tháng hai năm nay sẽ tổ chức Thi đấu Ngự Thú cấp thành phố!
- Nếu có thể giành được hạng nhất thì sẽ nhận được phần thưởng phong phú, đồng thời có tư cách tham gia Thi đấu Ngự Thú cấp tỉnh!
Mặc dù là Thi đấu Ngự Thú, nhưng mọi người cũng không hứng thú gì mấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận