Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1745: Truyền kỳ sinh vật đấu với đồ chơi

- Một trăm bình, tròn một trăm bình chẵn!
Trần Thư cười hắc hắc không ngừng, giống như đã có thể nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng tiếp theo rồi!
Bây giờ hắn muốn dẫn dụ càng nhiều hung thú, làm dịu nguy cơ của những người còn lại, chỉ có thể để bản thân gia tăng sự uy hiếp đối với hung thú!
- Sa Hoàng, ngươi tới không kịp rồi!
Trần Thư cố ý thuấn di mấy chục vạn mét, khoảng cách này đối với truyền kỳ sinh vật đều cần một chút thời gian mới có thể tới.
Hắn lẩm bẩm:
- Hôm nay, ca ca không nổ tung các ngươi thì cũng phải kéo theo cả đám!
Nói xong, Trần Thư trực tiếp ném túi đạn hạt nhân trên vai quăng xuống.
Phía dưới toàn bộ hung thú trồi lên trên mặt biển ngây ngẩn cả người.
Bây giờ bọn chúng đã hiểu rõ dược tề màu xám chính là đạn hạt nhân, nhưng dựa theo tin tức đồng bạn truyền đến, không phải chỉ ném một bình thôi sao?
Hiện tại trực tiếp ném một rương sao?
- Ngao ngao!
Trong mắt Husky tràn đầy hưng phấn, đồng thời cũng hiểu rõ bản thân đang tạo nên một sự nghiệp vĩ đại…
Rầm!
Hai tròng mắt của nó xuất hiện một vòng hồng quang, một đạo Tử Vong Hỏa Trụ phun ra, nháy mắt đánh trúng vào đang hạt nhân đang rơi xuống.
- Bái bai nha!
Trần Thư không triệu hoán Slime, bản thân cũng không ngừng hạ xuống, nhưng sắc mặt hắn ung dung, uống một ngụm lớn truyền tống dược tề.
Thỏ Không Gian cùng Husky đều dán chặt lấy hắn, lại truyền tống đến bên ngoài mấy chục vạn mét…
Mà lúc này.
Một trăm bình Bạo tạc dược tề bị cột lửa thiêu đốt, phần lớn dược tề màu xám dung nhập vào trong hỏa diễm, nháy mắt đạt tới điểm bạo tạc…
Hung thú phía xa cũng giật mình, chỉ cảm thấy thời gian dường như ngưng trọng…
- Ngao ngao ngao ngao ——
Một giây sau, thần sắc bọn chúng kịch chấn, chạy như điên về phía xa, trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Thậm chí không ít hung thú cũng bắt đầu điên cuồng mắng Sa Hoàng:
Ngươi đang yên đang lành trêu chọc đạn hạt nhân cuồng ma này làm gì!
Mà lúc này, hung thú trong mấy vạn mét thậm chí mấy chục vạn mét, vẫn đang khoan thai tự đắc, không có bất kỳ sự cảnh giác nào.
Bọn chúng không biết là, bạch sắc quang mang đại biểu tử vong sắp tới gần…
Trước đây không lâu.
Ào ào ào!
Ao hồ nổi lơ lửng trong không trung đang nhanh chóng di động tới, trong đó bọt nước cuồn cuộn, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy một thân thể màu lục.
Sa Hoàng ánh mắt lạnh giá vẫn đang kiên trì không ngừng đuổi giết.
- Ta chán ghét không gian sinh vật!
Nó gầm thét một tiếng, vừa nghĩ tới Đại giáo chủ Không, Ninh Bất Phàm, cùng Trần Thư trước mắt, lửa giận trong lòng nó không ngừng tăng vọt.
Cho dù là Thú Hoàng, ngoại trừ cường giả cùng cấp bậc thì bất cứ sinh vật nào cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
Nhưng dựa vào không gian thuộc tính, lại có ba con sâu kiến trực tiếp cưỡi lên mặt nó.
Nhất là Trần Thư trước mắt, không xem nó ra gì…
Lúc nó đuổi kịp sắc mặt đột nhiên trì trệ, dường như phát giác được cái gì, nháy mắt nhìn phía trung tâm hải vực.
Nơi đó… Có năng lượng khá kinh khủng đang tụ tập!
- Không thể nào…
Nó nghĩ đến bạch sắc quang mang trước mắt, nhưng năng lượng trước mắt rõ ràng mạnh gấp trăm lần!
- Đùa gì chứ?
Lòng Sa Hoàng không ngừng chìm xuống, trong mắt xuất hiện một tia thất kinh!
Nó là Thú Hoàng, đã quá lâu không có trạng thái sợ hãi này, còn lại do một Hoàng kim Ngự Thú sư mang tới.
Grào!
Trong chốc lát, Sa Hoàng gào thét vang vọng trên không của hải vực vô biên âm thanh gấp rút mà chói tai.
Vô số hung thú ngơ ngác, sau đó ào ào bắt đầu chạy trốn.
Đây là tín hiệu đại đào vong!
Nhưng mấy trăm năm qua, hải vực Lam Tinh chưa từng vang lên.
Đây chính là đại bản doanh bọn chúng, hơn nữa bây giờ lại là thời đại của hung thú sao lại phát sinh đại nguy cơ chứ?
Rầm rầm rầm!
Một nhóm Hắc sắc đại ô quy phi nhanh trên mặt biển màu vàng, phát ra tiếng vang như máy cày.
Có thể thấy được đã bắt đầu liều mạng chạy trốn!
Thời khắc này bọn chúng phớt lờ nước biển tanh rình, chỉ có một cái ý niệm:
Mẹ nó nhanh chạy thôi!
Nhưng mà, cuối cùng thì tai nạn vẫn nhanh hơn bọn chúng một bước…
Bạch ngân nhất tinh lãnh chúa dẫn đầu thần sắc khẽ giật mình, chỉ cảm thấy trước mắt mình xuất hiện bạch quang chói mắt.
Thân thể nó căng cứng, đã phát giác được nguy cơ tử vong.
Grào!
Nó quay đầu nhìn một cái, nháy mắt tim đập loạn nửa nhịp, toàn bộ thân hình dừng lại.
Chỉ thấy một vòng bạch sắc quang mang vô cùng to lớn từ từ bay lên, giống như nối liền mặt biển và thương khung, tràn ngập mộng ảo mỹ cảm, làm cho người ta cảm thấy không chân thật lắm!
- Xong rồi…
Hắc sắc Cự Quy thân thể run lên, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, trái tim giống như bị siết chặt trong tay Tử Thần khiến nó khó mà hít thở!
Cự Quy còn lại cũng quay đầu lại, nhìn thấy một màn khó quên nhất trong sinh mệnh của bọn chúng!
Ầm!
Quang mang chói mắt, hơn nữa đang lấy một tốc độ khó có thể tưởng tượng được lan tràn ra…
Bởi vì tốc độ quá nhanh chóng, dẫn đến không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, trong thiên địa vô cùng yên tĩnh dường như chỉ còn lại bạch quang trước mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận