Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 183: Thành viên tuyên truyền tình yêu và hòa bình (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Quầy hàng nhà ngươi là sản xuất hàng loạt đấy à?
Bây giờ thì hắn ta đã biết tại sao công ty dược tề lại có suy nghĩ muốn giết người rồi.
Nhà bọn họ vừa mới thay đổi chiến lược và phải trả một cái giá rất đắt để chiếm lĩnh thị trường Đại Lực Dược Tề ở thành phố Nam Giang.
Ai mà ngờ cuối cùng lại bị một học sinh làm hỏng hết chứ. Sợ là bất cứ ai rơi vào cảnh này cũng chịu không nổi.
Vương Càn mở miệng nói:
- Chúng ta cần thu thập bằng chứng thì mới có thể bắt giữ quản lý cấp cao của Công ty Dược dịch Hạ Tinh. Ngươi tạm thời hành động kín tiếng chút.
Nếu làm việc trái pháp luật thì cho dù có là công ty lớn hơn nữa, Trấn Linh Cục cũng có thể xử lý được!
- Hơn nữa, tám người kia đều là tội phạm truy nã, tổng tiền thưởng là 500.000 Hoa Hạ tệ!
Vừa nói, Vương Càn nhờ người chuyển khoản cho Trần Thư 500.000.
Trong mắt Trần Thư có chút tham lam, hắn nói:
- Hết rồi sao? Không phải có tất cả tám người à?
Khóe miệng Vương Càn giật giật:
- Cũng có phải 100.000 mỗi người đâu, có 500.000 đã tốt lắm rồi.
Mặc dù đều là tội phạm bị truy nã, nhưng chỉ có Ngự Thú Sư cấp 9 mới được treo thưởng là 100.000.
- Vương thúc, ta muốn hỏi một chút.
Trần Thư bỗng nhiên xích lại gần, thấp giọng nói:
- Trấn Linh Cục có bán xe tăng không? Cái loại có kèm theo đạn pháo ấy.
Khóe miệng Vương Càn giật giật:
- Xéo đi!
Trần Thư cầm 500.000 đã nhận được mà vui vẻ rời khỏi Trấn Linh Cục.
Hắn lên mạng tìm kiếm thông tin Công ty Dược dịch Hạ Tinh thì biết được hạng mục kinh doanh chính của công ty bọn họ là Đại Lực Dược Tề.
Bây giờ đã bị Trấn Linh Cục để mắt tới nên Công ty Dược dịch Hạ Tinh chắc chắn sẽ không tồn tại được bao lâu nữa.
Đến lúc đó, thị trường Đại Lực Dược Tề của thành phố Nam Giang sẽ bỏ trống. Hắn cũng được xem như là Đại Lực ca của chợ đen, miếng bánh ngọt này hắn nhất định phải giành lấy một phần!
Trần Thư bấm một dãy số.
- Alo! Thiên Bá lão ca.
- Ta không cần túi máu… Mang theo các huynh đệ của ngươi tới tập hợp
luôn, gần đây làm mấy chuyện hơi lớn!
Nửa giờ sau, Trần Thư và mấy người Vương Thiên Bá tập trung ở một khách điếm.
Ngoài Vương Thiên Bá ra còn có năm người nữa, tất cả đều là những người đã từng giúp đỡ Trần Thư lo liệu việc buôn bán quầy hàng rong trước đây.
- Thiên Bá lão ca, gần đây đang làm gì đấy?
Vương Thiên Bá suy nghĩ chốc lát rồi nói:
- Kỹ sư chuyển dời hình hộp chữ nhật.
Ánh mắt Trần Thư sững sờ:
- ?
- Kỹ sư gì?
Vương Thiên Bá gãi đầu, nói:
- Ầy… Thì là bốc gạch ấy.
Khóe miệng Trần Thư giật một cái:
- Thôi dẹp đi, mấy huynh đệ của ngươi thì sao?
- Tiểu Vương là thành viên kiểm sát an toàn khu vực, Tiểu Lưu là giám đốc tài chính máy tính cùng hưởng, Tiểu Trương nghiên cứu dơ bẩn học về biểu bì cơ thể, Tiểu Đặng là nhà thám hiểm tiên phong trong sinh tồn hoang dã…
- Dừng một chút, dừng một chút.
Trần Thư vuốt huyệt thái dương, đầu hơi đau:
- Nói tiếng người!
Vương Thiên Bá cười khan một tiếng, nói:
- Ừm… Theo thứ tự là bảo vệ, quản lý tiệm net, nhân viên chà lưng với thất nghiệp…
Trần Thư thở dài:
- Lão ca, chúng ta có thể thực tế hơn một chút không, đừng có nói ba cái thứ làm não đau này nữa.
- Trần thiếu, ngươi làm gì vậy?
- Ta ư? Nếu như nói văn vẻ chút thì đó chính là thành viên tuyên truyền tình yêu và hòa bình của thành phố Nam Giang.
Mọi người đồng thời nhìn lại, không rõ nghĩa cho lắm.
- Hả? Cái gì?
Trần Thư bình tĩnh nói:
- Tội phạm Nam Giang!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng loạt đứng bật dậy. Thôi bỏ đi mà làm người, ai mà biết được đó là tội phạm cơ chứ?
Trần Thư lập tức vội vàng kéo Vương Thiên Bá lại:
- Đừng! Đừng! Ta là người đứng đắn, là kẻ ác chuyên trừng trị kẻ ác!
- Thường được gọi là ác trong ác đấy ư?
Khóe miệng Trần Thư co giật, hắn nói:
- Được rồi, đừng chém gió nữa, ta tìm các ngươi là có chuyện nghiêm túc muốn nói.
- Ta chuẩn bị mở rộng quầy hàng ban đầu, thuê một cửa tiệm mặt tiền ở bên trong chợ đen để chuyên bán Đại Lực Dược Tề. Ta muốn thuê các ngươi làm nhân viên!
Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều rất hứng thú.
Bán hàng rong chỉ là công việc ngắn hạn, không thể tồn tại thời gian dài được, nhưng nếu là cửa tiệm thì bọn họ sẽ có công việc lâu dài rồi.
Chỉ cần có tiền, cho dù lão bản có là tội phạm Nam Giang cũng không sao cả.
Sau đó, Trần Thư nói sơ qua về kế hoạch mở cửa hàng của hắn. Vì đây là một hiệu thuốc nên chắc chắn cần có Dược Tề Sư và nhân viên.
Dược Tề Sư thì nhất định là do Trần Thư đảm nhận rồi. Chi phí thuê Dược Tề Sư khác rất đắt, hơn nữa những người đó sản xuất ra số lượng dược tề quá ít.
Bởi vì hắn phải đi học nên không có quá nhiều thời gian, cửa tiệm quyết định chỉ bán Đại Lực Dược Tề thượng phẩm.
Về phần nguyên liệu, tạm thời Trần Thư chỉ có thể mua được từ Hiệp hội Ngự Thú Sư.
Sau khi thảo luận một loạt các chi tiết, buổi chiều, mọi người đã đến chợ đen.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Trần Thư quyết định thuê cửa tiệm trước mặt này, quy mô và vị trí đều khá ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận