Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1122: Kê Mao ca! Hợp tác vui vẻ

- Tiểu Trần, ngươi có thể nhận ra người của tổ chức Ám Dạ không?
Lý Kiến Quốc nói:
- Hiện tại có không ít sát thủ ở Kinh Đô, cần ngươi hỗ trợ!
Lão không hỏi Trần Thư làm cách nào mà nhận ra được sát thủ, mỗi người đều có bí mật của mình, chỉ cần có lợi cho việc đảm bảo an toàn cho xã hội là được
Ba người cùng quay sang nhìn, ngược lại cũng không ép Trần Thư phải ra tay.
Mặc dù tình huống này xảy ra là do căn cứ của tổ chức Ám Dạ bị hủy diệt nhưng không thể đổ lỗi cho Trần Thư được. Nó giống như khối u ác tính trên cơ thể đã được loại bỏ, không thể đổ lỗi cho các bác sĩ đã để lại một vết sẹo trên người.
Trần Thư đang muốn trả lời thì trước mặt xuất hiện các lựa chọn mới…
[Lựa chọn 1: Lấy lý do an toàn từ chối yêu cầu của Lý Kiến Quốc! Phần thưởng khi hoàn thành: Tốc độ phóng thích kỹ năng Nguyên Tố Thú tăng 3%.]
[Lựa chọn 2: Đồng ý, chủ động ra trận! Phần thưởng khi hoàn thành: Đại Lượng Ngự Thú Lực! Lưu ý: Được nhận được sự hỗ trợ của hệ thống một lần nữa, có thể xác định các thành viên của tổ chức Ám Dạ.]
- Ta có thể thử xem!
Trần Thư gật đầu, hoàn toàn không có chút do dự nào.
Bởi vì hoàn thành xong lựa chọn trước đó, hắn vẫn còn lo lắng mình không nhận ra thành viên tổ chức Ám Dạ nữa nhưng không ngờ hệ thống lại cho hắn công năng hỗ trợ này.
- Tốt! Ta đúng là không nhìn lầm người!
Lý Kiến Quốc nở nụ cười, nói:
- Đúng lúc vẫn còn cách trận thi đấu thế giới một khoảng thời gian.
- Lý lão, có vị trí khu vực cụ thể không?
Trần Thư chớp chớp mắt, nói:
- Kinh Đô quá lớn, một mình ta không điều tra được.
Lý Kiến Quốc lắc đầu nói:
- Không có, vị trí sát thủ Ám Dạ mơ hồ không cố định, nhưng có thể khẳng định một điều, về cơ bản thì các mục tiêu bị theo dõi đều nằm ở một số khu vực trung tâm.
- Tốt!
Trần Thư gật đầu, sau đó mong chờ nói:
- Hiện giờ ta có quyền phi hành sao?
- Đương nhiên!
Lý Kiến Quốc cất giọng nói:
- Trong khi làm nhiệm vụ, ngươi có thể phi hành tùy ý.
- Vậy trước tiên đi xem tên làm bộ trước!
Trần Thư nói:
- Thân phận Lăng Trần không thấp, mà còn thuộc về thế hệ trẻ tuổi, chỉ sợ sát thủ Ám Tổ sẽ không dễ dàng bỏ qua!
Tất nhiên, trong đó vẫn còn một nguyên nhân nữa, Lăng Trần tạo dựng câu lạ bộ thiên tại, thành viên trong đó có cả Bạch Dương.
Lúc trước vì muốn để Trần Thư và Bạch Dương hòa giải, thậm chí còn chủ động mời Trần Thư, có thể thấy hắn ta rất coi trọng Bạch Dương.
Hiện giờ Trần Thư có hơi hoài nghi Lăng Trần có khả năng liên quan đến tổ chức Ám Dạ.
Về phần cái gọi là tập kích, không chừng chỉ là khổ nhục kế, giống như trước đây Bạch Dương tiếp cận hắn vậy.
- Không thành vấn đề!
Lý Kiến Quốc gật đầu, đi tới trên ban công, triệu hoán ra một Hắc Sắc Phi Cầm với đầy vết thương chồng chất.
- Hiệu trưởng, ta đi trước đây!
Trần Thư nhảy lên Phi Cầm, phất tay với hai người.
Tần Thiên và Liễu Phong gật đầu, bọn hắn đương nhiên sẽ không ngăn cản hắn chấp hành nhiệm vụ.
Huống chi bây giờ Trần Thư đã có băng tay của Ngự Long Vệ.
Mặc dù chỉ vì để làm việc thuận tiện, nhưng có lẽ… có thể… đại khái… sẽ thu liễm lại chút tính cách tội phạm nhỉ?
- Đi đi!
Lý Kiến Quốc vỗ xuống dưới thân Phi Cầm, lập tức liền trốn vào không trung, phi thẳng đến bệnh viện nơi Lăng Trần ở.
- Lý lão, Khế Ước Linh này của ngươi…
Trần Thư ngồi xuống cơ thể nó, nhìn những vết sẹo đáng sợ dưới chân Khế Ước Linh thì cảm thấy tê cả da đầu.
- Đều là vết thương cũ năm xưa, phía trên có kỹ năng ăn mòn nên không hồi phục được.
Ánh mắt Lý Kiến Quốc sâu thẳm, thở dài nói:
- Đáng tiếc là làm cho thực lực của nó giảm mạnh, không thể tham chiến.
- …
Trần Thư duy trì im lặng, trước đây hắn cũng từng gặp qua Khế Ước Linh của Lý lão nhưng không quá chú ý đến.
Bây giờ nhìn trong khoảng cách gần mới hiểu được những vết thương khủng bố này, lúc trước chắc chắn là trải qua đủ loại chém giết khốc liệt.
Lý Kiến Quốc cười khà khà, trong mắt có vẻ tự hào.
- Lúc trước, Khế Ước Linh của ta còn ở trong Long Uyên giết ra giết vào!
Hí!
Hắc Sắc Phi Cầm dưới chân kêu lên một tiếng, tựa như vẫn còn khí thế của năm đó!
Lát sau, lão lại thở dài một hơi, nói:
- Đáng tiếc lực bất tòng tâm…
- Lý lão…
Trần Thư cảm thấy trong lòng có hơi bị đè nén, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ yên lặng.
- Không sao, đời này đã đáng giá rồi!
Lý Kiến Quốc lắc đầu, dáng vẻ ngược lại rất thoải mái.
Lão cười nói:
- Tiểu tử, nếu thực lực của ngươi đủ lạnh, không chừng có thể san bằng cả Long Uyên đấy!
- Nhất định ạ!
Trần Thư cười nhẹ một tiếng, nói tiếp:
- Đại gia, bảo vật trong Long Uyên có nhiều không?
- Nhiều, quả thực là khắp nơi đều là thiên tài địa bảo!
Lý Kiến Quốc gật đầu, nhưng trong lòng lại lặng lẽ bổ sung một câu: Còn có cả xương cốt nữa…
Hai người cười cười nói nói, ngược lại có vẻ hoàn toàn không có khoảng cách thế hệ, thậm chí còn thiếu mỗi kết bái làm huynh đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận