Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 251: Ta chỉ là một nhân viên điện báo mà thôi (2)

Trần Thư thở dài nói:
- Đáng tiếc là không liên quan gì đến chúng ta.
Ba người đi tới Ngự Thú Quán, lúc này các học sinh lớp đặc huấn đã tập hợp đầy đủ.
- Sáng nay tạm thời chúng ta không lên lớp, tập hợp đi đến Đại Hội Đường.
Nghe tin, mọi người đều đồng thanh reo hò và rời khỏi Ngự Thú Quán.
Miễn là không phải lên lớp thì làm gì cũng được hết…
Ở Đại Hội Đường lúc này đã đông nghịt người, có thể nói là chật kín không còn chỗ ngồi.
Từ Tinh Tinh trừng mắt, nói:
- Cả trường đều tới à? Chẳng lẽ là có chuyện gì sắp xảy ra sao? Không phải có tin xấu gì đấy chứ?
- Mọi người hãy suy nghĩ theo hướng tích cực đi.
Trần Thư vỗ vai hắn ta, nói:
- Không chừng sẽ thông báo đóng cửa trường học thì sao?
- …
Nếu đúng là vậy thì đó là một tin tốt…
- Ngươi đùa đấy à! Chẳng lẽ ngươi lại muốn hòa mình với thiên nhiên sao?
Thẩm Vô Song bước đến phía sau lưng ba người, nói:
- Trần Bì, có liên quan đến ngươi đấy!
- Liên quan đến ta?
Trần Thư trợn tròn mắt, trên mặt nở nụ cười hèn hạ:
- Chẳng lẽ muốn phát tiết mục của ta à?
Tính toán thời gian, đài truyền hình chắc cũng đã chỉnh sửa xong.
- Mời các vị chủ nhiệm đưa học sinh lớp mình vào chỗ theo đúng thứ tự!
Hiệu trưởng bụng phệ bước lên trước đài, phát biểu:
- Hôm nay, chúng ta sẽ được xem một đoạn video. Nhân vật chính là Trần Thư học trưởng lớp mười hai của chúng ta.
- Chắc hẳn các vị đã biết sơ sơ về tình hình rồi, với sức mạnh của mình, Trần Thư đã một quyền đè bẹp những học sinh của Đại Trung Học, làm rạng danh cho Nam Giang Nhị Trung chúng ta!
- Tuy là phút cuối có chút sơ suất dẫn đến thua, nhưng vẫn không thể nào phủ nhận rằng hắn chính là niềm kiêu ngạo của Nam Giang Nhị Trung chúng ta.
Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, trong mắt ngập tràn xúc động.
Một người có thể lật tung được các Đại Trung Học ở thành phố Nam Giang thì quả đúng là tấm gương để chúng ta noi theo.
Trần Thư ho khan vài tiếng, ngồi nghiêm chỉnh, bất luận ai nhìn hắn, hắn đều sẽ mỉm cười đáp lại,
Hắn trông có vẻ rất dễ gần, cũng có thể nói là ôn tồn lễ độ!
Trên màn hình ở Đại Hội Đường đang trình chiếu một hình ảnh, đó là đoạn video do Nam Giang Vệ Thị biên tập.
Hội trường trở nên yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người đều đang háo hức nhìn lên màn hình, họ muốn xem thử Trần Thư tiêu sái oai phong lẫm liệt cỡ nào.
Nhưng khi video vừa phát lên, cả trường quay liền náo loạn…
- Chào mọi người! Ta là Trần Thư của Nam Giang Nhị Trung!
Phần giới thiệu bản thân của hắn lúc đầu vẫn bình thường, nhưng khi phát đoạn video, hình ảnh được chiếu lên có gì đó sai sai…
Giọng của người được phỏng vấn đều bình thường, lời nói của những người xung quanh cũng bình thường.
Nhưng khi đến đoạn phỏng vấn Trần Thư lại có tiếng bíp vang lên.
Đủ các loại ngôn từ bị che đi, thậm chí không thể nghe được một câu hoàn chỉnh nào.
- Rốt cuộc tiểu tử ngươi nói cái gì vậy?
Thẩm Vô Song giật giật khóe miệng, hắn ta chỉ cảm thấy đau đầu.
- Thì ta cũng nói như bình thường thôi, ta nghĩ chắc không có vấn đề gì…
Trần Thư không ngờ đây chính là bản chỉnh sửa mà đối phương nói tới.
Trên thực tế, các thành viên chỉnh sửa phía sau hậu kỳ đã bị ép đến điên, những lời Trần Thư nói hoặc là không cắt hoặc là phải cắt hết.
Để được phép công chiếu, họ chỉ có thể cắt đi những từ nhạy cảm, và rồi đã xuất hiện đoạn một video như trên…
Hiệu trưởng cũng một phen sửng sốt, hắn ta chưa xem qua trước đoạn video đó, nếu biết nó kinh người đến vậy hắn ta tuyệt đối sẽ không cho trình chiếu trong hoạt động hôm nay.
Trần Thư hướng mắt nhìn mọi người, mở hai tay ra, tỏ vẻ vô tội nói:
- Ta có làm gì sai đâu? Ta chỉ là một nhân viên điện báo chuyên nghiệp…
Cả hội trường trở nên im ắng, chỉ còn vang lên tiếng bíp.
Nếu để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ gọi báo cho Trấn Linh Cục, dám cho học sinh toàn trường xem video này mà còn dám chối đây không phải là trại huấn luyện tội phạm sao?
Cuối cùng, video đã mở ra một bước ngoặt mới…
Trong đoạn video được công chiếu, Trần Thư trông rất nghiêm túc khi trả lời phỏng vấn, quả thật đây là một điều cực kỳ hiếm hoi.
- Đường Liệt của lớp chúng ta vừa có gia thế khủng, lại còn có Khế Ước Linh cấp A…
Đám người bị đại bại dưới tay Trần Thư liên tục xuất hiện, đám người Đường Liệt bên dưới đều sững sờ…
- Trần Thư, ngươi đáng chết ngàn vạn lần!
Đỗ Long đứng lên đầu tiên, trong lòng đầy uất hận.
Bây giờ thì tốt rồi, người dân toàn thành phố đều biết hết cả rồi, đời bọn hắn coi như xong (bi kịch)!
- Haiz…
Trần Thư cũng không ngờ toàn bộ video mà chỉ phát được mỗi đoạn này là bình thường…
Thường thì khi khen, người ta sẽ nói những lời hay.
Nhìn đám người Đường Liệt trợn tròn mắt, Trần Thư thành thật giải thích:
- Chí ít các ngươi còn được làm nhân vật chính diện mà!
- …
- Ta đang khen các ngươi đấy chứ, bộ các ngươi không nghe thấy sao?
- Ha… Ha…
Cả đám đều tức không nhịn được, nắm chặt hai bàn tay, bọn họ chỉ muốn xông lên tẩn cho hắn một trận.
Nhất là Đường Liệt, hắn ta tức đến nổ đom đóm mắt, thế mà Trần Thư lại dám nói ra cả chuyện đũng quần hắn ta bị bốc cháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận