Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 981: Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, có thể chỉ là cướp chơi mà thôi!

Chính là tội phạm Giang Nam Trần Thư!
- Lão Diệp, chuyện gì xảy ra thế?
Vẻ mặt Trần Thanh Hải tràn đầy khó hiểu, mối nguy đã giải quyết nhanh chóng vậy sao?
- Hỏi lão Liễu đi!
Diệp Vũ không mở miệng, trong mắt tràn đầy sự kỳ quái và bất đắc dĩ.
Dứt lời, hắn ta cùng Trần Thư đi đến trên boong thuyền.
- Ngươi lại bày trò quỷ gì đấy?
Khóe miệng Liễu Phong co rút, mẹ nó đã sắp rời đi rồi mà còn có thể gặp phải sự cố?
Trần Thư mở miệng giải thích:
- Lão sư, buổi sáng ta chỉ đi dạo một chút thôi mà, không hề làm gì cả!
- Đi bộ dưới đáy biển hả?
Diệp Vũ mở miệng nói:
- Tiểu tử ngươi trực tiếp đi đến Không Gian Cấm Kỵ sao!
- Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Phong trừng mắt liếc hắn một cái, mặc dù không rõ ý nghĩa của Không Gian Cấm Kỵ, nhưng rõ ràng không phải chuyện nhỏ.
Trần Thư thấy mọi người đều nhìn hắn, gượng cười nói:
- Ta suy đi tính lại muốn mang ít thổ nhưỡng trở về thôi mà.
- ...
Liễu Phong hít sâu một hơi, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của hắn ta, đúng là không hợp lẽ thường gì cả!
- Ngươi chắc chắn không về không đúng không?
Trần Thư có lý chẳng sợ nói:
- Chỉ là tố chất nghề nghiệp rèn luyện hàng ngày mà thôi!
- Xéo đi!
Liễu Phong vò đầu, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Hắn ta nhìn phía hai người Trần Thanh Hải mỉm cười giải thích nói:
- Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, có thể chỉ là cướp chơi mà thôi…
- ? ? ?
Trần Thanh Hải và Diệp Vũ liếc nhau, cái này mẹ nó cũng có thể trở thành lý do sao?
Cuối cùng, hai người cũng không so đo tính toán với Trần Thư nữa, chỉ coi như hắn thực sự đi dạo…
Con hàng này vừa trở thành quán quân toàn quốc, kết quả thoáng chốc đã bị Trấn Linh Cục bắt lại, đây không phải là chuyện vô cùng vớ vẩn sao?
- Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!
Vẻ mặt Diệp Vũ vô cùng nghiêm túc nói:
- Ngoài ra không cho phép nói với người khác!
Trần Thư vội vàng gật đầu, nói tiếp:
- Đại lão, có thể nói với ta về Không Gian kia chút không?
Bảo vật hắn thực sự không muốn giành lấy, chủ yếu là do lòng hiếu kỳ, muốn thăm dò rõ ràng.
- Đây không phải là thứ mà hiện tại ngươi có thể tiếp xúc!
Trần Thanh Hải mở miệng nói:
- Đợi ngươi trở thành Vương cấp, đương nhiên sẽ có người nói cho ngươi!
Trần Thư chỉ có thể coi như không có gì, nhưng trong lòng đã lờ mờ có ý nghĩ rồi.
Diệp Vũ cảnh cáo nói:
- Cấm Vụ tương đối nguy hiểm, tiểu tử ngươi tốt nhất đừng tiếp xúc đến! Vương cấp cũng không thể toàn thân trở ra đâu!
- Cái kia đại lão à, ta muốn hỏi một vấn đề!
Trần Thư chớp chớp lông mày, nói:
- Bên trong cấm vụ có bảo bối ư?
- Hả?
Trần Thanh Hải và hai Vương cấp thoáng chốc ngây ngẩn cả người, không rõ con hàng này đang nghĩ gì nữa.
Nhưng bọn hắn vừa nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy vẻ tham lam của Trần Thư mặt trong nháy mắt đã hiểu ra.
- Con hàng này ngươi cướp giật đến nghiện rồi đúng không?
Khóe miệng Trần Thanh Hải giật giật, thật sự không ngờ tới Bạch Ngân Hội lại nhằm vào Không Gian Sương Vụ.
- Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp…
Trần Thư gãi gãi đầu, gượng cười nói.
- Tiểu tử ngươi thiên phú tốt như vậy, im lặng tu luyện là được rồi!
Diệp Vũ mở miệng cảnh cáo nói:
- Có bảo vật hay không ta không biết, nhưng bên trong chắc chắn có không ít thi thể!
- ...
Trần Thư không tiếp tục truy hỏi nữa, trong mắt không ngừng suy tư.
Hắn có Truyền Tống Dược Tề, là từ bên trong Không Gian Cấm Vụ mà đi ra ngoài, nếu như thật sự có bảo vật, vậy có thể tranh cướp rồi.
Ầm ầm!
Lúc này, Hải Vương Hào bắt đầu khởi động, sắp trở lại trên đại lục.
Thuyền vừa mở, Trần Thư lập tức cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác say sóng lại lần nữa truyền đến.
Hắn vội vã về tới khoang, nằm như thi thể….
...
Thời gian dần trôi qua, Hải Vương Hào an toàn về tới đại lục.
- Cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Sắc mặt Trần Thư khó coi, mở khoang cửa ra, kết quả trong nháy mắt kinh ngạc.
- Mẹ nó!
Chỉ thấy có hai Vương cấp Khế Ước Linh đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn ta, không cho phép Trần Thư bước ra khỏi cửa một bước.
- Hình như có gì đó không đúng lắm…
Hắn ta vội vàng gọi điện thoại cho Liễu Phong, cuối cùng mới thành công rời khỏi khoang, trở về thành phố Lam Hải.
- Các ngươi nói thế nào á? Trở về học phủ ư?
Liễu Phong mở miệng hỏi ý kiến của đám người Trần Thư.
- Không được, cuộc thi đánh lâu như vậy, ta muốn về nhà, vừa vặn muốn ăn tết.
Trần Thư lắc đầu, trong mắt có một chút không kịp chờ đợi.
- Chúng ta cũng như vậy.
Đám người A Lương sôi nôi nói, quả thực đánh nhau quá lâu, cảm thấy hơi mệt mỏi rồi.
- Được, học kỳ sau các ngươi lại đến nhé.
Liễu Phong gật đầu một cái, lái xe rời khỏi nơi đây.
Từ lúc đăng ký đến lúc kết thúc cuộc thi đấu ngự thú toàn quốc kéo dài trọn vẹn một năm lẻ một tháng.
Mặc dù thời gian dài đằng đẵng nhưng đám người Trần Thư cũng thu hoạch được rất nhiều lợi ích.
Bất luận là phần thưởng của học phủ, hay là phần thưởng của cuộc thi cũng khiến bọn họ có thể tăng thêm một bước lớn.
- Trần Bì, chúng ta đi trước đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận