Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 345: Hải dương tri thức khiến ta trầm mê (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Lại bắt đầu làm bộ làm tịch?
Hắn lắc đầu, thở dài.
- Hả? Ừ.
Nhưng khi hắn nhìn thấy bài thi của Trần Thư, lập tức ngây người.
Chỉ thấy tốc độ làm bài của Trần Thư cực nhanh, quả thực giống như một cái máy, không hề có chút tạm dừng.
- Không ngờ ngươi lại biết?
Thần sắc của Lưu lão sư vô cùng kinh ngạc, không ngừng quan sát Trần Thư.
Trần Thư không trả lời, mà là chuyên tâm làm bài thi.
Vốn là cuộc thi hai tiếng, hắn trong nửa giờ đã hoàn thành, về phần đề ép trục thì trực tiếp từ bỏ.
Lúc này Trần Thư mới ngẩng đầu, mở miệng nói:
- Thế này không phải vô cùng đơn giản à? Là người thì đều biết mà…
Lập tức, ánh mắt cả lớp đồng loạt nhìn tới, ngươi đúng là đê tiện.
- Lão sư, ta nộp bài.
Lúc này lão sư môn văn hóa mới tỉnh táo lại, cơ hồ là theo bản năng gật đầu.
Trần Thư lập tức đứng dậy, nhanh như chớp đã biến mất.
Hắn ngồi vào vị trí của Trần Thư, không ngừng nhìn đáp án trên bài thi.
- Đúng hết, đúng hết… Không có một chút sai lầm…
Lão sư không nhịn được than khẽ, quả thực chính là vừa nhanh vừa chuẩn, còn giỏi hơn hắn.
Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy, còn có thể trở thành lớp trưởng, thì là thật.
Người chung quanh cũng nghe thấy tiếng lẩm bẩm của lão sư, chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng.
Trình độ ngự thú có thể treo mọi người lên đánh, thành tích môn văn hóa cũng mạnh như vậy, còn cho người ta sống không?
Mấu chốt, ngươi con mẹ nó chưa bao giờ nỗ lực cả.
Trong lòng mọi người lập tức trở nên bất bình hành, vẻ mặt u buồn và phiền muộn.
...
- Trần Thư!
Thẩm Vô Song lập tức bắt được Trần Thư đang chuồn.
- Sao lại trốn học?
- Đâu có? Ta thi xong rồi, ra ngoài nghỉ ngơi một chút.
Trần Thư thầm nghĩ trong lòng, sao lại xui xẻo như vậy, lại con mẹ nó bị lão Thẩm bắt được.
Hắn không biết, hiện tại Thẩm Vô Song là thời khắc theo dõi hắn.
Nghỉ đông vừa qua, hắn cho rằng mình có thể an tâm một chút, hiện tại xem ra, Trần Thư là không thay đổi chút nào.
- Đi theo ta tới văn phòng hiệu trưởng!
Thẩm Vô Song mở miệng, trực tiếp cất bước.
Trần Thư bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo.
...
Rất nhanh, hai người tới văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng uống ngụm trà, nói:
- Thẩm lão sư, ngươi thực sự muốn cho Trần Thư làm đội trưởng tham gia thi đấu ngự thú à?
Hiện giờ là cuối tháng hai, thi đấu ngự thú trong thành phố đã bắt đầu báo danh.
- Hiệu trưởng, cái này không cần nghĩ, lớp học không có một ai có thể đánh lại hắn.
Thẩm Vô Song vô cùng tự tin nói.
Dựa vào Sử Lai Mỗ biến thái của Trần Thư, gặp ai cũng có thể đánh cho tơi bời.
Tuy là Khế Ước Linh cấp LÀ, nhưng giống như là không có giới hạn.
Có quỷ mới biết qua nghỉ đông lại đề thăng bao nhiêu.
- Ta cũng biết thực lực của bạn học Trần Thư, nhưng năm trước là cấp bậc ngự thú của hắn cao…
Trong mắt hiệu trưởng có vẻ suy tư, hắn cho rằng năm trước Trần Thư có thể càn quét các trường trung học, chủ yếu chính là dựa vào cấp bậc Ngự Thú Sư cấp chín để nghiền ép.
Hiện tại đến học kỳ sau, thiên tài trên cơ bản đều đã trở thành trình độ cấp chín.
Ưu thế cấp bậc vốn có của Trần Thư cũng không còn sót lại chút gì.
Mấu chốt là để Trần Thư làm đội trưởng, hắn cảm thấy thanh danh của Nam Giang Nhị Trung sợ rằng lại giảm xuống…
Cái này hoàn toàn chính là tuyên truyền ngược.
- Hiệu trưởng, ngươi không cần lo lắng, mục tiêu của chúng ta không phải thi đấu cấp thành phố, mà là cấp tỉnh.
Thẩm Vô Song mở miệng nói:
- Ta cảm thấy do Trần Thư dẫn đội, sẽ giành được thứ tự không tồi, ít nhất cũng không kém hơn Phương Tư năm đó!
- Ngươi có lòng tin đối với hắn như vậy à.
Hiệu trưởng trợn mắt, những lời này của Thẩm Vô Song cũng có nghĩa là Trần Thư mạnh hơn Phương Tư một bậc.
- Yên tâm! Để hắn dẫn đội!
Thẩm Vô Song làm chủ nhiệm lớp, có quyền quyết định, chỉ là thông tri cho hiệu trưởng, không phải thương lượng.
- Vậy được rồi!
Hiệu trưởng gật đầu bất đắc dĩ.
- Ta phản đối.
Trần Thư nghe cái là hiểu, xem ý tứ của hiệu trưởng, hình như vẫn có chút không tình nguyện cho mình tham gia?
- Ta muốn học tập, không ai có thể ngăn cản ta! Hải dương tri thức khiến ta trầm mê!
- ...
Thẩm Vô Song và hiệu trưởng đồng loạt nhìn lại, lại bắt đầu bốc phét à?
Cho dù là người đứng cuối lớp nói những lời này, bọn họ cũng không quá hoài nghi. Nhưng từ trong miệng ngươi nói ra, thật sự thích hợp sao?
Hiệu trưởng thấm thía nói:
- Bạn học Trần Thư, lần thi đấu này đối với trường học mà nói là vinh dự, đối với ngươi mà nói cũng là vinh dự…
Hai mắt Trần Thư khép hờ, bắt đầu nghỉ ngơi.
Thẩm Vô Song xua tay, trực tiếp cắt ngang lời hiệu trưởng.
Ngươi giảng đạo lý với Nam Giang Hãn Phỉ, không bằng trực tiếp đi giáo dục hung thú, có thể hiệu quả còn tốt hơn.
Thẩm Vô Song lập tức bắt lấy trọng điểm, trực tiếp mở miệng nói:
- Ra giá đi!
- Người biết ta là Thẩm lão sư!
Trần Thư nhếch miệng cười, lập tức mở mắt.
Ngươi nói như vậy, ta lại không mệt chút nào.
- Hai ngàn vạn!
Trần Thư trực tiếp giở công phu sư tử ngoạm, nghĩ đến con số gì là nói ra.
- Không được!
Hiệu trưởng lập tức đứng dậy, kinh phí của trường vốn đã khẩn trương, đã cho Trần Thư quá nhiều tài nguyên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận