Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 422: Lúc ấy ta chỉ sợ không được, một mực đang run (1)

Những người còn lại nghe vậy toàn bộ đều nhìn tới, bình thản?
Toàn bộ hung thú của dị không gian đều con mẹ nó điên rồi, thi đại học cũng phải kết thúc trước, thế còn bình thản à?
- Đáng tiếc là không có được con bạch sư đó.
Song quyền Trần Thư hơi nắm lại, hạ quyết tâm sau này nhất định phải săn được một con hung thú quân vương!
Đúng vào lúc này, Diệp Thanh mở miệng nói:
- Trần Thư, tới chỗ chúng ta một chút.
- Không phải là tính sổ sau chuyện chứ.
Trần Thư nuốt nước miếng, nói:
- Lão sư, ngươi đi cùng chúng ta đi.
Thẩm Vô Song núi về phía sau, trực tiếp quyết đoán xoay người rời khỏi.
Ngự Thú Sư cấp Hoàng Kim tìm ngươi, ngươi kéo một cấp Hắc Thiết như ta xuống nước làm gì?
Trần Thư bất đắc dĩ, chỉ có thể một mình đi tới, dựa theo đạo lý mà nói, hắn chắc sẽ không gặp bất trắc gì.
Ở trong một căn nhà gỗ nhỏ, ba vị quan chủ khảo của kỳ thi đại học đứng chung một chỗ.
Bên cạnh là Đỗ Minh một mực đang nói gì đó.
Trần Thư đẩy cửa gỗ đi vào, ánh mắt của bốn người lập tức nhìn sang.
Diệp Thanh đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Chính là ngươi dùng đại tiện làm ô nhiễm Liệt Dương Sơn Khâu?
- ?
Trần Thư trợn mắt, bộ dạng ngây đơ.
Vấn đề trâu ngựa gì vậy?
- Là hung thú đại tiện, ta chỉ là đưa ra một lọ thuốc xổ mà thôi.
- Được rồi, cái này không phải trọng điểm.
Một quan chủ khảo khác cắt ngang, vô cùng nghiêm túc hỏi:
- Ngươi cướp đồ của hung thú quân vương?
Trần Thư mặc đồng phục bệnh nhân tâm thần xòe tay, lẩm bẩm nói:
- Ai bảo bảo vật của nó mê người như vậy.
- ???
Bốn người ngây ra, đây là logic tội phạm gì thế?
- Ngươi cũng biết giải thích nhỉ!
Khóe miệng Quan chủ khảo giật giật, nói ra nghi vấn của mình:
- Lúc ấy ngươi ném ra cái gì vậy?
Có thể khiến hung thú cấp Quân Vương từ bỏ đuổi giết, tuyệt đối là bản thân xuất hiện tình trạng.
- Thuốc xổ, ta tự chế.
Trần Thư mặt không đổi sắc nói, dược tề phát nổ là dẫn nổ trong cơ thể bạch sư, phía quan phương không rõ tình huống.
Video Đỗ Minh ghi lại chỉ có thể nhìn thấy hắn ném ra hai bình thuốc, thậm chí ngay cả màu sắc bên trong cũng không nhìn thấy, bởi vì có quang huy của dược liệu lấp lánh.
- Thuốc xổ tự chế?
- Khụ khụ…
Trần Thư thấy bộ dạng khiếp sợ của ba người, tự hào nói:
- Tại hạ bất tài, cũng có chút thiên phú phối thuốc.
- Ta có thể phối thuốc cho các ngươi, giá rẻ thôi, các ngươi phối không.
- ...
Bốn người lộ ra vẻ mặt quái dị, trước mắt chính là có ba cấp Hoàng Kim, thuộc về người mạnh nhất của một thành thị.
Một học sinh cấp ba lại bình tĩnh như vậy, thậm chí dám trêu chọc bọn họ?
Một quan chủ khảo dường như nghĩ tới gì đó, mở miệng hỏi:
- Không biết bạn học có bán hai tảng đá đó không?
Trần Thư nhíu mày, lập tức hiểu đối phương nói gì, chính là bảo vật của bạch sư.
Thấy hắn có chút động lòng, trừ Diệp Thanh ra, ba người còn lại đều nhìn lại với vẻ chờ mong.
Một đệ tử có thể có được bao nhiêu tiền, không chừng sẽ bán ra với giá một hai trăm vạn.
Trần Thư hắng giọng, nói:
- Các tiền bối đã muốn, vậy bán rẻ một chút.
- Một trăm ức!
Ba người trợn mắt, thiếu chút nữa thì sặc nước miếng của mình.
Một trăm ức Hoa Hạ Tệ?Ngươi con mẹ nó là thực sự dám ra giá đó.
- Được rồi! Dừng ở đây đi.
Diệp Thanh lắc đầu, còn bàn luận tiếp, ai biết Trần Thư sẽ nói ra những lời hổ lang gì.
Trong mắt hắn có nét cười, ba người các ngươi muốn lừa Nam Giang Hãn Phỉ, đây không phải là mơ mộng hão huyền à?
Trần Thư nghe vậy, lập tức bỏ chạy.
Một trăm ức kỳ thật chỉ là nói bừa mà thôi, cho dù là đối phương thực sự bỏ ra nhiều như vậy, hắn cũng sẽ không bán.
Trong đầu hắn có tri thức tài liệu học trung học, nhưng vẫn không thể nhận ra bảo vật của bạch sư, có thể thấy được không phải là phàm phẩm.
- Tiểu tử này…
Bốn người cảm khái, chỉ cảm thấy thời đại đã thay đổi, hiện tại người trẻ tuổi đều dũng mãnh như vậy.
- Tiểu tử này, còn mạnh hơn cả Phương Tư.
Diệp Thanh nhìn về phía Trần Thư, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Đồng thời trong lòng có một quyết định: Nhất định phải cử Trần Thư tới Hoa Hạ Học Phủ!
- Lão Diệp, thế nào?
Hai quan chủ khảo còn lại nhìn sang, giống như đang trưng cầu ý kiến.
Tuy cấp bậc của ba người giống nhau, nhưng tư lịch và thanh danh của Diệp Thanh không phải là hai người có thể so sánh.
Diệp Thanh suy nghĩ một lát, nói:
- Ta ở lại, các ngươi tới vị trí mục tiêu xem thử.
Hai người gật đầu, lập tức cưỡi Khế Ước Linh phi hành, bay vào sâu trong không gian.
Một hung thú cấp Quân Vương, cho dù là Ngự Thú Sư cấp Hoàng Kim cũng sẽ động lòng không thôi.
Chỉ có ba người bọn họ, mới có thể nắm chắc diệt sát được nó.
Chênh lệch giữa hai bên là khoảng hai cảnh giới cái này, bởi vậy có thể nhìn ra chỗ khủng bố của hung thú quân vương.
- Có lẽ là không tìm thấy.
Diệp Thanh lắc đầu, hung thú cấp Quân Vương là có thể gặp chứ không thể cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận