Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1420: Nguy cơ cấm vụ mang tới

- Trong di tích có cấm vụ, chuyên môn hại người đúng không hả?
Trần Thư vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy di tích hiện tại thực sự xuất hiện chuyện lớn rồi.
- Chẳng lẽ là đạn hạt nhân của ta dẫn dụ cấm vụ tới?
Hắn tự lẩm bẩm, đồng thời không chút do dự, cưỡi khế ước linh rời xa nơi đây.
Bây giờ đã có cấm vụ, hắn đã không có bất kỳ tâm tư tranh tài nào, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đây.
Sương trắng như quái vật giương nanh múa vuốt, không ngừng lan tràn hướng về phía trước, thôn phệ tất cả vật chất trước mắt có thể nhìn thấy.
Mà Tinh Không di tích lúc này, vẫn không phát giác.
Vị trí trung tâm tinh hải ảm đạm vô quang, chỉ có khu vực biên giới óng ánh tột cùng, toàn bộ lực lượng đều đang phòng bị cái gì, thậm chí ngay cả cửa ải cũng không có hao tốn sức lực tới giám thị.
Nhưng di tích không nghĩ tới là, trong đại chiến phía trước, cấm vụ đã lặng yên không tiếng động xâm lấn đến nội bộ tinh hải.
Đồng thời trùng hợp đi tới bên trong cửa ải của đám người Trần Thư…
...
- Nhưng mà độ thiện cảm của di tích là ý gì?
Trần Thư sờ cằm, lại bắt lấy trọng điểm tuyển hạng thứ nhất của hệ thống.
Nếu hắn có thể chém giết sinh linh bên trong cấm vụ có thể đạt được hảo cảm của di tích, điều này cũng có nghĩa di tích thật sự có trí tuệ.
- Một toà di tích không có khả năng sinh ra ý thức …
Trần Thư ngắm nhìn chân trời, trong mắt có vẻ suy tư, lẩm bẩm:
- Trừ phi là một sinh linh nào đó đang nắm di tích trong tay, thân phận giống như người quản lý…
- Nếu có trí tuệ, không chừng có thể lắc lư lắc lư, tạo ra tinh thần lực…
Trong mắt Trần Thư có vẻ suy tư.
Mặc dù thân ở trong tình huống nguy cấp, nhưng vẫn có bản tính của tội phạm.
Đúng lúc này, Slime kim sắc ngốc manh kêu lên.
- Hả?
Trần Thư ngẩn người, sau đó ánh mắt trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, nháy mắt thần sắc đại chấn.
Chỉ thấy cấm vụ xa xa không ngừng lan tràn, vậy mà đang đuổi theo hắn.
- Mẹ nó! Thứ này muốn ăn thịt người hả!
Trần Thư trừng to mắt, vội vã để Tiểu Hoàng tăng nhanh tốc độ.
Đáng tiếc lúc này có sự áp chế của Tinh Không di tích ba khế ước linh của hắn đều chỉ là Hắc Thiết cấp, thực tế chạy quá chậm.
Tốc độ của cấm vụ không chậm, như một quái vật đặc thù, nhanh chóng lan tràn về phía trước.
- Cấm vụ cùng di tích không phải là cùng một bọn hả?
Trần Thư chỉ có thể suy đoán như vậy nhưng khi hắn nhìn thấy một sinh vật di tích sáng tạo ra bị nuốt hết, lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Lúc hắn đang suy nghĩ, cấm vụ lại một lần nữa kéo gần khoảng cách, hiển nhiên mục tiêu chính là Trần Thư.
- Cái này không phải là cấm vụ 【 Thanh Nguyên sâm lâm] chứ?
Thần sắc hắn ngưng trọng, lúc trước chỉ là ném đi một chút đạn hạt nhân mà thôi, vậy mà để nó đuổi tới nơi này tới?
Trên thực tế, đây là cấm vụ khác không dị không gian.
Sinh linh bên trong căn bản không biết Trần Thư, chỉ là đơn thuần nhìn hắn không thuận mắt mà thôi…
- Không được, ta phải bảo vệ tính mạng trước, ít nhất phải chống đỡ đến khi lực lượng di tích tới quấy nhiễu.
Hắn không chút do dự thu hồi ba khế ước linh vào ngự thú không gian.
Trong nháy mắt Thỏ Không Gian tiến vào không gian của chính mình, thả ra thần kỹ 【 Không gian bí lực] với Trần Thư.
- Ca đi trước!
Không gian ấn ký trên người Trần Thư hơi hơi sáng lên.
Ngay sau đó cả người hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trên gốc đại thụ cách mấy ngàn thước.
- Hiện tại chỉ có thể dựa vào ta.
Bây giờ ba khế ước linh Trần Thư triệu hoán đều đang nghỉ ngơi.
Thần sắc của hắn bình tĩnh, trong tay có thêm một bình dược tề màu vàng, chính là hệ thống truyền tống dược tề.
Đã có đồ chơi này, cho dù là không có khế ước linh bảo vệ, hắn cũng có thể bảo đảm sinh mệnh của mình.
- Trần Thư?
Ngay lúc này, một âm thanh cảnh giác truyền đến.
- Hả?
Ánh mắt Trần Thư hơi động, chỉ thấy một tên hoàng kim Ngự Thú sư đang đứng cách hơn trăm thước, trong mắt tràn đầy vẻ đề phòng.
Hai người nhìn nhau, nhưng ai cũng không chủ động xuất thủ.
- Là ngươi?
Trần Thư đã nhận ra đối phương, chính là một tên đồng đội khác của Martin.
- Khế ước linh của ngươi?
Lâm Tạp ánh mắt hơi động, chú ý tới bên cạnh Trần Thư không có bóng dáng khế ước linh, nhất thời trong lòng có ý đồ công kích.
Hắn ta mở miệng thử dò xét nói:
- Ngươi gặp phải nguy hiểm gì sao?
- Thế nào? Ngươi có ý đồ với ta sao?
Trần Thư nhíu lông mày, mở miệng nói:
- Hiện tại ta không có thời gian để ý đến ngươi, bản thân chuẩn bị thoát thân đi.
Nói xong, hắn nhảy xuống, rời khỏi đại thụ.
Nhưng thời điểm hắn rơi xuống đất, một đạo thổ thích đánh tới, mạnh mẽ đâm về phía hạ bộ của hắn.
- Cmn!
Trong miệng Trần Thư nuốt truyền tống dược tề xuống, nháy mắt biến mất tại chỗ.
- Hả? Không thấy đâu nữa?
Lâm Tạp nhướng mày, trong mắt đã có một chút tiếc nuối.
Bây giờ bên cạnh Trần Thư không có khế ước linh, là cơ hội tốt để đào thải hắn.
- Ngươi thực sự là tự tìm đường chết mà!
Ngay lúc này, thanh âm của Trần Thư vang lên sau lưng hắn ta.
- Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận