Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1817: Ngươi có từng nghe đến… Đạn hạt nhân chưa? (2)

- Với cái thực lực này, mà dám bao vây tiêu diệt tội phạm ca của ngươi sao?
- ...
Mấy nghìn người ở doanh địa đầu đầy hắc tuyến, chỉ cảm thấy đầu mình ong ong cả lên.
Cảnh tượng này so với tưởng tượng của bọn họ thật cách xa nhau quá…
Nhưng một giây sau, mọi người đều hiểu được, nháy mắt liền rời khỏi doanh địa mà không chút do dự nào.
Mà Trần Thư cũng không nhìn đến đám Thập Hoang Giả kia, mà đi thẳng đến các thủ lĩnh.
Không qua bao lâu, chín đại hoàng kim ngự thú sư đều ngã xuống, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng và oán hận.
Vốn tưởng có thể mượn vụ loạn thế này mở nổi dậy, nhưng sự thống trị của bọn họ lại thất bại nhanh như vậy.
Mà đám Thập Hoang Giả đứng ở phía xa sau khi nhìn thấy màn này, đều sợ hãi, bán mạng mà chạy trốn khỏi nơi này.
Trong loạn thế, mạng người chỉ là chuyện vặt, cường giả cũng không ngoại lệ…
- Lão già kia, ngươi chạy được đi đâu?
Trần Thư mang theo Tiểu Hoàng, thuấn di một cái đã chắn ở trước mặt Dạ Vương.
Thần sắc của Dạ Vương vô cùng khó coi, vẻ bối rối cũng khó giấu được.
Nếu Dạ Vương vẫn giữ nguyên sức chiến đấu như cũ, hắn ta tuyệt đối có thể trốn thoát, nhưng bây giờ, hắn ta đang lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng tối tăm.
- Trần Thư, việc gì cũng phải chừa một đường lui…
Rầm rầm rầm!
Hắn ta còn chưa nói xong, đã bị nguyên tố kỹ năng của Husky đánh gãy.
Mà Không Gian Thố cũng ra tay lần nữa, với sức chiến đấu cường đại của mình đánh lại hai Vương Cấp Khế Ước Linh.
Đã không còn Dạ Quỷ khế ước linh làm chủ lực, khả năng của hắn ta đã giảm đi một nửa, không còn sức phản kháng nào khi đối mặt với Trần Thư.
Mấy phút đồng hồ sau.
Bôn con Vương Cấp Khế Ước Linh bộc phát ra toàn bộ sức mạnh, nhưng vẫn không thoát khỏi kết cục phải ngã xuống, thậm chí còn suy yếu hơn cả Dạ Quỷ đều bị kéo ra giết chết.
- Tiêu rồi…
Gương mặt của Dạ Vương tái nhợt, mặt nạ bị đánh nát từ lâu, lô ra gương mặt tang thương.
Hắn ta giậm chân tiến về phía Trần Thư, đã biết kết cục của mình là như thế nào, trong lòng lại có chút bình tĩnh.
- Có thể trả lời cho ta một thắc mắc duy nhất được không?
- Hửm?
- Lúc trước ngươi, rốt cuộc tìm được cứ điểm tổ chức của ta như thế nào vậy?!
Tổ chức Ám Dạ có thể trụ vững qua nhiều năm như vậy, chính là vì vị trí của tổng bộ vô cùng bí ẩn, chưa từng bị bại lộ, ai có thể nghĩ đến một sinh viên chỉ vừa mới tốt nghiệp lại có thể dễ dàng tìm ra như vậy?
- Muốn biết thật sao?
Trần Thư nhíu mày, thản nhiên nói:
- Giao toàn bộ tài nguyên của ngươi ra đây!
Dạ Vương hít sâu một hơi, nói:
- Chỉ cần đá án của ngươi khiến ta hài lòng, ta sẽ giao ra!
- Được, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết!
Trần Thư mỉm cười, nói khẽ:
- Ngày ấy, trước mắt ta có một cái mũi tên, trực tiếp chỉ hướng trụ sở của các ngươi!
-???
Dạ vương giật mình, ngươi giỡn mặt với ta đấy à?
- Ngươi thật sự nghĩ ta là kẻ ngốc sao?
- ...
Trần Thư khoanh tay, thật sự nói thật mà cũng chẳng ai tin.
- Ngươi gửi địa điểm chứa tài nguyên cho ta đi, ta có thể cho ngươi thống khoái một chút!
- Ngươi thấy cái đáp án đó của ngươi, có giá trị bằng toàn bộ tài sản của ta sao?
- Ngươi muốn bội ước à?
Trần Thư híp mắt lại, nói:
- Không nên ép ta phải sử dụng thủ đoạn!
- Ha ha ha…
Dạ Vương cười lớn, trong mắt hiện lên chút đùa cợt, nói:
- Ta mẹ nó là thủ lĩnh của tổ chức tội ác, có thể sợ thủ đoạn của một tên đầu vàng như ngươi sao?
Trần Thư nhếch khóe miệng, nói:
- Ngươi có từng nghe đến… Đạn hạt nhân chưa?
-???
Dạ Vương có chút ngây người, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn bất an.
- Biết vật phẩm thành danh của tội phạm ca ngươi là gì không?
Trần Thư lấy ra một lọ dược tề màu xá, thản nhiên nói:
- Nó thật ra cũng có thể tiêm vào trong đó.
- ...
Hai mắt Dạ Vương trợn lớn, vẻ mặt có chút bối rối
- Đạn hạt nhân dược dịch có thể dung nhập với máu của ngươi ở bên trong, đồng thời điểm cháy của nó cũng cực kỳ thấp, nếu ngươi ở trong hoàn cạnh có nhiệt độ hơi cao một chút, sẽ xuất hiện chuyện gì?
- ...
Dạ Vương nuốt nước miếng, điều đó có nghĩa là hắn ta lúc nào cũng có thể trở thành pháo hoa…
Chết có thể không sợ, nhưng chết đột ngột như thế thì có thể khiến người ta cảm thấy áp bách và sợ hãi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận