Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 241: Sự lý giải của cấp doanh nghiệp sao (2)

Trần Thư tính toán số Hoa Hạ tệ trong thẻ của mình, còn lại hơn 8 triệu.
Nếu như mua vật liệu lãnh chúa, có khả năng lĩnh ngộ được hai kỹ năng, nhưng có thể không lĩnh ngộ được một kỹ năng nào.
Nếu như mua Ngự Thú Chân Châu thì có thể mua hàng chục viên, nhưng nếu nuốt hết thì cũng không thể thăng được nửa cấp bậc.
Từ cấp tám đến cấp chín, càng ngày càng cần nhiều Ngự Thú Lực, sẽ không có ai dám chỉ dựa vào mỗi Ngự Thú Chân Châu mà tiến bộ.
Đặc biệt là đối với Ngự Thú Sư cấp cao, bọn họ thường cần hàng tỷ Hoa Hạ tệ mới có thể nâng cao một tiểu cảnh giới, cho dù có tiền đi chăng nữa cũng không dám làm như vậy.
- Tiểu Tinh, giúp ta chú ý đến ba kỹ năng mà ta cần.
Trần Thư quyết định tạm thời không động tới số tiền kia, dùng để mua vật liệu lãnh chúa để dùng nhất định sẽ có lời.
Đến mức Dược Tề, Slime gần như được coi là nuôi dưỡng hoàn mỹ.
Thoáng quá đã trôi qua mấy ngày.
Ban đầu, Trần Thư có thể kiên nhẫn nghe các bài giảng của Thẩm Vô Song, nhưng sau đó hắn lại không thể, thậm chí đã bắt đầu đứng ngủ.
Hôm nay khi tan học.
Trần Thư nói:
- Thẩm lão sư, ta cảm thấy ngươi dạy cái gì cũng đều vô dụng.
Thẩm Vô Song thở dài:
- Trần Bì, ta không cho phép ngươi nói về bản thân như vậy! Cho dù là vô dụng, ngươi vẫn phải giữ được sự tự tin!
Trần Thư trợn to hai mắt, khóe miệng giật giật, đây là sự lý giải của cấp doanh nghiệp sao…
- Lão sư, ý của ta là tiến bộ không lớn, ngươi có thể làm cái khác cho ta mà, tùy theo năng khiếu mà dạy cho ta đi!
Thẩm Vô Song sờ lên cằm:
- Ngươi cứ ổn định chờ ở trong trường học thì đã tốt hơn bất cứ cái gì rồi, nhân dân của thành phố Nam Giang đều có thể yên tâm hơn một chút.
- …
Trần Thư đen mặt lại, bất lực mở miệng nói:
- Điều này không giúp ta cải thiện được, ta là muốn thi đậu vào Hoa Hạ học phủ, vì vậy ta không thể lãng phí thời gian như vậy được.
- Tạm thời cứ như vậy đi, nếu như ngươi thấy chán thì dùng túi phân Urea để nặn bùn, chơi trong giờ học.
Thẩm Vô Song vỗ vai hắn, mấy năm nay hắn ta chưa từng nhìn thấy Trần Thư như thế này.
Hắn ta chỉ là một lão sư, không phải là thủ lĩnh tội phạm, làm sao biết huấn luyện cho đối phương như thế nào?
- Không được! Chán quá đi, ta nhất định phải tìm mấy kẻ xui xẻo đánh một trận!
Vừa dứt lời, Trần Thư xoay người đi về phía tòa nhà dạy học.
- …
Thẩm Vô Song đè lại vai của hắn:
- Ngươi định làm cái gì?
Vẻ mặt hắn ta hoảng hốt, e rằng Trần Thư sẽ cho nổ tung tòa nhà dạy học mất thôi.
- Ta sẽ đến gặp hiệu trưởng, giảm giá cho hắn ta, một trường học 100 vạn, dù sao hắn ta cũng muốn nhận nó.
Ngay khi Thẩm Vô Song định ngăn hắn lại, Trần Thư đã chạy thẳng đi, chỉ để lại một bóng lưng đầy khoái chí.
- …
Hắn ta cũng không có thời gian để đi cùng Trần Thư đến nhiều trường khác để khiêu chiến, nhưng theo tính cách của đối phương, hắn rất có thể bị đuổi khỏi trường.
- Hiệu trưởng!
Trần Thư nhanh chân như sao băng, đi tới văn phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nói:
- Hả? Trần Thư, ngươi có chuyện gì vậy?
Trần Thư nói rõ ra mục đích của mình.
Hiệu trưởng bất lực thở dài:
- Không phải nhà trường không ủng hộ, mấu chốt là tài nguyên có hạn, đào tạo các lớp đặc huấn cũng đã giật gấu vá vai rồi.
- Một trường học 100 vạn!
Trần Thư trực tiếp nói giá khởi điểm của mình.
- 100 vạn…
Hiệu trưởng nhướng mày, ngay lúc này mới hắn ta mới thừa nhận bản thân có chút động tâm.
Hiệu trưởng đã xem đoạn video Trần Thư chiến đấu với Nam Giang Nhất Trung, thực lực của hắn không hề hơn kém gì Phương Tư của năm đó.
Nhất là bây giờ, hầu hết tất cả học sinh trung học phổ thông chỉ là Ngự Thú Sư cấp 6 hoặc cấp 7.
Thân phận là Ngự Thú Sư cấp 8 của Trần Thư cũng đủ để trấn áp bọn họ một cách dễ dàng.
Nếu chờ tới học kỳ sau, khi cấp bậc Ngự Thú Sư những học sinh còn lại thì Trần Thư có lẽ không thể thắng được.
- Được rồi! Chỉ cần ngươi đánh bại sáu trường học còn lại trong thành phố!
Hiệu trưởng cuối cùng cũng đã đưa ra cách giải quyết dứt khoát, quyết định để Trần Thư lần nữa ra trận.
Chỉ có tám trường trung học ở thành phố Nam Giang đạt được kết quả xuất sắc, còn lại các trường trung học khác đều ở mức tầm thường.
Bây giờ bỏ ra 600 vạn để Trần Thư khiến cho Nam Giang Nhị Trung có danh tiếng, cũng không phải là lỗ.
- Vậy thì một lời đã định!
Trần Thư trong mắt có sự phấn khích, vừa hay hiện tại bài dạy của Thẩm Vô Song quá nhàm chán.
Nếu có thời gian đi nghe bài giảng thì không bằng đi chiến đấu còn tốt hơn, không những kiếm được Hoa Hạ tệ mà còn có cơ hội lớn hơn để kích hoạt tùy chọn của hệ thống, thật thơm mà phải không nào?
- Đúng rồi, hiệu trưởng, các trường khác đã thành lập các lớp đặc huấn chưa?
Theo tình hình trước đây, các lớp đặc huấn thực chất chỉ được thành lập vào học kỳ hai của lớp 12, dù sao sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên.
Hiệu trưởng nói:
- Bởi vì trường học của chúng ta đã khai giảng, các trường trung học trong thành phố đã sớm thành lập các lớp đặc huấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận