Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1612: Xin chào, đã lâu không gặp…

- Đầu tiên, chúng ta tận lực không cần sử dụng đạn hạt nhân, thanh danh đồ chơi kia vang không tốt.
- .....
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, có ảnh hưởng gì không tốt?
- Vương thúc, yên tâm đi, đồ chơi kia dùng đạn hạt nhân tác dụng không lớn, chủ yếu vẫn là ta tự mình xuất thủ.
- Vậy là tốt rồi.
Vương Chấn Long nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp:
- Còn nữa, chiến trường tận lực rời ra cứ điểm một chút.
- Đã rõ, phía chính phủ đã từng nói với ta.
- Vậy là tốt rồi!
Vương Chấn Long mỉm cười, nói:
- Vương thúc ủng hộ người trên tinh thần, chúc ngươi mã đáo thành công!
- Cái kia Vương thúc, chỉ là ủng hộ tinh thần..có hay không có một chút khác…
Trần Thư xoa xoa đôi bàn tay, ánh mắt đã có chút cổ quái.
- ....
Vương Chấn Long lui về sau, nói:
- Ta muốn ủng hộ thân thể, nhưng ngươi lại không cho ta đi cùng.
- ???
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, cái gì gọi là ủng hộ thân thể..
Hắn hít sâu một hơi, nói:
- Ta nói chính là về kinh tế, có một chút vật tư gì hay không….
- Ngài muốn ta đã giải quyết Hắc Thụ Vương, ngài chẳng phải có thể trực tiếp nghỉ dài hạn ư? Không chừng cũng có thể xin nghỉ hưu sớm.
- ....
Vương Chấn Long khẽ nhếch miệng, tiếp đó thở dài, nói:
- Tiểu Trần, Vương thúc của ngươi hiện tại ngoại trừ tuổi tác lớn hơn ngươi, huyết áp cao hơn ngươi, cái khác thật không bằng ngươi.
Hắn ta vỗ vỗ bả vai của Trần Thư, nói:
- Ngươi cũng có thể nói Ngụy Vương cấp, tìm một cái người yếu hơn so với ngươi giúp đỡ không hợp lý?
Trần Thư có lý chẳng sợ nó:
- Vấn đề là mạnh hơn ta ta không dám muốn.
- .....
Vương Chấn Long sững sờ, vậy mà cảm thấy có chút đạo lý.
Hắn ta nói:
- Vương thúc của ngươi ngoại trừ có chút đau đầu, hiện tại không có cái gì nữa, chính ngươi nhìn mà làm.
- .....
Trần Thư lắc đầu, chỉ có thể mang theo Đại Lực rời khỏi cứ điểm.
Vương Chấn Long nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt nhìn kỹ chữ Hãn chói mắt kia, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này, chiến lực không hợp thói thường, đối nhân xử thế cũng không hợp luôn…
Ầm ầm!
Husky phun ra năm đại hỏa cầu, lập tức miểu sát ba con Bạch Ngân Biến Dị Kịch Độc Hạt phía dưới.
- Đại Lực, nấu trước đi, làm nóng tay…
Trần Thư cười khẽ, để Thỏ Không Gian mang Kịch Độc Hạt theo.
Kịch Độc Hạt có chứa kịch độc, để nấu thành đồ ăn ngon đòi hỏi linh trù phải có trình độ cực cao, mà hiện giờ Trương Đại Lực chính là Thực Thần đương nhiệm, hiển nhiên đối với Đại Lực, chuyện này không thành vấn đề.
- Được.
Trương Đại Lực gật đầu, lôi ra đủ loại dụng cụ làm bếp, bắt đầu sơ chế Kịch Độc Hạt.
Tiểu Tinh Linh sáng mắt, nuốt nước miếng nói.
- Mỹ thực sắp tới rồi…
Không bao lâu sau, Trần Thư đã tới địa điểm Hắc Thụ Vương xuất hiện đầu tiên.
Khí thế Hoàng Kim Cấp tản ra khiến đám hung thú vội vàng tản đi, không dám chủ động tấn công.
Trong toàn bộ Dị Không Gian, chỉ có Quân Vương mới có tư cách trêu chọc Hoàng Kim Cấp.
- Không có sao?
Trần Thư nhíu mày, bởi vì không có Khế Ước Linh hệ điều tra, hắn chỉ có thể đi tuần tra từng nơi.
Mà Hắc Thụ Vương có hình thể khổng lồ, vừa nhìn là có thể nhìn thấy rồi.
Đúng lúc này bỗng nhiên có tiếng nổ ầm ầm vang lên, mặt đất vì vậy mà khẽ rung chuyển.
- Hả?
Trần Thư quay đầu nhìn lại, một gốc đại thụ đang tiến gần về phía hắn.
Nó có hình thể khổng lồ, nửa phần dưới chia làm hai khúc như hai cẳng chân, nó di chuyển hai khúc gỗ đó để bước đi.
- Đây chính là Hắc Thụ Vương sao?
Trương Đại Lực cả kinh, trong mắt đã suy nghĩ xem nên chế biến như thế nào.
Nhưng mà, đồ chơi này có thể ăn được sao…
- Đương nhiên không thể.
Trần Thư lắc đầu, cười nói.
- Đây là Cự Nhân Thụ.
Hắn nhớ tới cảnh tượng mọi người bị con này giết lúc đầu.
Mặc dù là Bạch Ngân Cấp bình thường, nhưng chỉ cần giết một con thì sẽ gặp phải sự truy giết của toàn bộ Cự Nhân Thụ trong Dị Không Gian, có thể nói đây là ác mộng của vô số ngự thú sư.
- Đi thôi, chuyển sang địa điểm tiếp theo.
Trần Thư không để ý đến Cự Nhân Thụ, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu, nhưng không cần thiết, hơn nữa làm vậy dễ dàng làm Hắc Thụ Vương cảnh giác hơn.
Nửa ngày trôi qua.
Trần Thư tìm một lượt năm nơi, nhưng không có chút thu hoạch nào.
- Đồ chơi kia không có ở đây sao?
Trần Thư lẩm bẩm một mình, ngược lại, hắn không những không cảm thấy thất vọng chút nào mà còn khá ung dung bình thản.
Trương Đại Lực mở miệng hỏi.
- Trần Bì, thế nào rồi?
Xem ra nếu muốn gặp được Hắc Thụ Vương trong hôm nay thì còn cần đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
- Chờ là được rồi.
Trần Thư ngồi trên đầu Tiểu Hoàng, yên lặng chờ đợi.
Dựa theo tình báo, Hắc Thụ Vương đại khái mỗi ngày đều hội triển lộ một chút khí tức, dùng để chấn nhiếp Trấn Linh Quân.
Thời gian dần dần trôi.
Hoàng hôn buông xuống.
Ánh chiều tà còn vương vấn, phủ lên mặt đầm lầy đen kịt một màn quang mang màu vàng nhạt.
- Mùi vị cũng không tệ…
Trần Thư đang ăn một Kịch Độc Hạt, không nghĩ tới phần đuôi lại mềm và giòn như vậy, hơn nữa món này còn tỏa ra hương thơm đặc trưng của Kịch Độc Hạt.
Trương Đại Lực cười hỏi.
- Còn tạm được chứ?
- Không hổ là huynh đệ của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận