Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 605: Còn có chỗ cho danh tiếng của ta giảm xuống sao? (2)

Trong đó, hai kỹ năng đầu tiên tiêu tốn mất một khoản tiền khổng lồ là 200 triệu, kỹ năng thứ ba là phần thưởng do Ngự Long Vệ trao tặng.
Bây giờ, bảng thông tin của Husky như sau:
Tên gọi: Nguyên Tố Thú
Tính cách: Hoạt bát, thông minh
Thuộc tính: Toàn diện
Chủng tộc sinh linh: Yêu Thú
Thiên phú: Tinh Thông Nguyên Tố: Sát thương của bất kỳ một kỹ năng nguyên tố nào cũng được tăng thêm 3%
Kỹ năng: Hỏa Cầu Oanh Kích Lv4, Trì Tục Mãnh Công Lv3, Băng Cầu Phún Xạ Lv2, Phong Nhận Lv2, Lạc Lôi Lv3, Phân Thân Lv2, Tử Vong Hỏa Trụ Lv4, Cự Hình Phong Nhận Lv1, Kịch Độc Mộc Phược Lv1, Cuồng Sa Phi Thạch Lv1
Cấp bậc đánh giá tiềm năng: D
Có tất cả mười kỹ năng, hơn nữa hầu hết các kỹ năng đều đã thăng cấp.
Điều đáng kinh ngạc nhất chính là một bảng thông tin xa hoa như vậy lại thuộc về một Khế Ước Linh cấp D!
- Ta xuất quan rồi đây!
Trần Thư mở cửa phòng ra, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập nhiệt tình.
- Bà mẹ nó, người rừng gì đấy?
Vẻ mặt hai người A Lương chấn động, chỉ thấy bộ dạng Trần Thư lôi thôi luộm thuộm, quả thực giống như dân chạy nạn từ Hắc Châu đến đây vậy.
- Ngươi mới là người rừng thì có? Ta là tội phạm ca của các ngươi đây!
Trần Thư nhàn nhã tắm nước nóng, bây giờ hắn đã đến Hắc Thiết Nhất Tinh đỉnh phong.
Hắn nghĩ đến việc những người còn lại đều chưa trở thành Hắc Thiết Cấp mà hắn cũng đã sắp đột phá đến Hắc Thiết Nhị Tinh.
Loại cảm giác đi trước người khác một bước này thật sự rất tuyệt.
Trần Thư đổi một bộ quần áo sạch sẽ khác rồi hỏi:
- Sáng nay có tiết không?
- Có đấy, lớp Thực Chiến của Liễu lão sư!
- Vừa lúc, từ hôm nay trở đi ta muốn chính thức đi học!
Cả ba cùng nhau đi đến lớp Thực Chiến bên trong Ngự Thú Quán.
- Ta nói này A Lương với lão Vương, sao biểu cảm của hai người các ngươi trông kỳ lạ thế?
Trần Thư luôn cảm thấy có điều gì đó là lạ nên mới hỏi.
- y… Trần Thư, bây giờ ngươi đã hoàn toàn nổi tiếng rồi đấy.
Vẻ mặt của hắn có chút buồn bực mà nói:
- Ta vẫn luôn rất nổi tiếng mà đúng không?
- Ngươi xem thử đi.
A Lương mở diễn đàn của Học Phủ ra, trên đó có một bài viết được ghim.
“Bí mật không thể không kể của tội phạm Nam Giang”
- Con mẹ nó!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, chỉ thấy trên đó có đủ loại tin đồn nhảm nhí, quả thực không hề thua kém một kiệt tác khoa học viễn tưởng nào cả.
- Đám người này không đi viết tiểu thuyết quả thực chính là nhân tài không được trọng dụng mà!
Hắn lắc đầu rồi trả lại điện thoại cho A Lương.
Vương Tuyệt hỏi:
- Ngươi không để ý đến thanh danh của mình sao?
Mấy người này đã làm chuyện hơi quá mức, vốn tưởng rằng tội phạm sẽ giận tím mặt mà thiêu toàn bộ người của Hoa Hạ Học Phủ chứ.
- Có cái gì đáng để ý đâu chứ.
Trần Thư nhún vai rồi nói:
- Còn có chỗ cho danh tiếng của ta giảm xuống sao?
- …
Khóe miệng hai người giật giật, ngươi rất tự giác đấy chứ nhỉ.
Ba người đi đến bên trong Ngự Thú Quán.
Liễu Phong cũng liếc mắt là đã lập tức nhìn thấy Trần Thư trong đám người, có người có hào quang riêng, có thể nói là vô cùng dễ thấy.
Tất nhiên, hắn không có cái gọi là hào quang nhân vật chính mà chỉ có hào quang tội ác…
- Hình như thật sự mạnh lên rồi thì phải?
Liễu Phong sờ cằm, hắn ta lập tức nhìn ra hình như Trần Thư có chút không giống với lúc trước.
Chẳng trách muốn đặc biệt xin phép hắn ta nghỉ một tháng.
- Hắn tới! Hắn tới rồi!
Không ít bạn học nhìn thấy Trần Thư thì đều nhịn không được mà xì xào bàn tán.
Biểu cảm của mọi người vô cùng kỳ lạ, nhưng chỉ có một người tràn ngập chiến ý.
- Hả?
Trần Thư hơi quay đầu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vu Dịch.
- Hắc Thiết?
Ngay khi nhìn thấy sự tự tin trong mắt đối phương, hắn như hiểu ra điều gì đó.
- Được rồi, các bạn học, vào học!
Liễu Phong đi tới phía trước, hắn ta đang muốn bắt đầu giảng dạy chương trình học hôm nay nhưng lại có một người giơ tay lên.
Lúc này, Vu Dịch đang có tinh thần phấn chấn cao, tràn đầy tự tin mà nói:
- Lão sư, trận đánh cược giữa ta và Trần Thư thể bắt đầu được rồi!
- Ngươi lại muốn đụng vào miệng đạn hạt nhân à?
Trần Thư nao nao, hắn còn chưa chủ động nói mà không ngờ Vu Dịch đã đi trước một bước rồi.
Bây giờ nghiệp vụ đầu thai bận rộn quá, tất cả đều vội vàng như vậy à?
- Hừ! Ta sẽ để ngươi biết cái gì là khoảng cách giữa thiên tài với người thường?
Sắc mặt Vu Dịch bình tĩnh, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay!
- Ngươi gom đủ một ngàn tín chỉ rồi?
Trần Thư xoa đôi bàn tay, không ngờ rằng sau khi tiêu hết tiền liền có ngươi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết.
Lời này vừa vang lên thì Vu Dịch liền có hơi nhăn nhó.
Nhìn dáng vẻ của hắn ta, Trần Thư lập tức hiểu ra.
- Ngươi mẹ nó không có tín chỉ thì so cái rắm với ta à!
Vu Dịch hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Ta chỉ có năm trăm tín chỉ thôi!
- Năm trăm tín chỉ thì ngươi không thể mua được thiệt thòi, không mua được lừa gạt, cái gì ngươi cũng không mua được. Ngươi đúng là nghèo thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận