Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 115: Còn có người kì quái hơn ngươi sao? (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Mà ngoài Dược Tề ra, ví dụ như Hình Thể Dược Tề, Dược Tề Phòng Ngự vân vân, bởi vì giá cả đắt đỏ và nhu cầu không cao, muốn bán ra số lượng lớn là không thể được.
Kế hoạch kiếm tiền của Trần Thư chỉ có thể tạm thời gặp trắc trở.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, liên tục làm việc như thế này thực sự quá nhàm chán rồi.
Trần Thư có thể kiên trì mười ngày đã là chuyện xưa nay chưa từng thấy rồi.
Có hệ thống rồi mà hắn còn giống như cu-li, đây chính là sự sỉ nhục với ánhsáng của nhân vật chính!
- Có ngươi ở đây thì ta yên tâm rồi, bố mẹ ta đều không ở đây, những thứ lộ phí này đều giao hết cho ngươi đấy.
Lông mày Trần Thư nhíu lại, đánh chữ nói:
- Không ngờ là ngươi ôm mục đích này đấy.
Trương Đại Lực trả lời:
- Ngươi không đi thì ta chỉ có thể vay ở trên mạng thôi, ảnh đều đã chuẩn bị xong rồi.
- Ảnh gì?
- Vay tiền không phải là cần một tấm ảnh riêng tư một chút hay sao?
- ...
Trần Thư trực tiếp kết thúc cuộc điện thoại, nói thêm một lúc nữa có lẽ hắn sẽ bị Trương Đại Lực làm cho nói không nên lời.
Hắn quay người bắt đầu thu dọn hành lý, thay giặt quần áo, điện thoại, thẻ căn cước, túi phân… Các loại nhu yếu phẩm toàn bộ đều bị hắn nhét vào trong ba lô.
Trần Thư lấy điện thoại ra, mua vé xe, sau đó mở ảnh đại diện siêu tin của Phương Tư ra.
- Phương Tư tỷ, ta có một tin tốt phải nói với ngươi!
Chỉ chốc lát sau, tin nhắn truyền đến.
- Tin tốt gì vậy?
Trần Thư đang muốn đánh chữ, đột nhiên nghĩ ra trực tiếp để lộ ra với đối phương thì không có bất ngờ rồi.
- Tin tốt chính là… Ngày mai ta có một tin tốt phải nói với ngươi!
Vừa gửi đi, Trần Thư liền cảm giác thấy một luồng sát khí như có như không, hắn ngay tức khắc tắt điện thoại đi.
- ? Ngươi mẹ nó có phải là bị điên rồi không!
Phương Tư ở trong phòng ngủ nghiến răng nghiến lợi, có lẽ tối nay sẽ ngủ không ngon rồi.
Đã gặp qua người khiến người ta cảm thấy tò mò, nhưng chưa từng thấy ai làm một cách trơ trẽn không kiêng nể gì như vậy!
Vừa sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thư nói với bố mẹ một tiếng rồi lập tức cùng Trương Đại Lực bước lên hành trình du lịch.
- Bác tài, đi đến nhà ga thành phố Nam Giang!
Hai người mỗi người mang theo một chiếc ba lô, ngồi lên xe taxi.
- Trần Bì, tại sao ngươi không đặt vé máy bay hả?
- Ngươi ngốc à, xe lửa có thể nhìn được phong cảnh ở bên ngoài!
Trần Thư giải thích một cách nghiêm chỉnh nói, thậm chí còn cảm thán thêm một câu:
- Lòng người bây giờ quá nông nổi, tiết tấu cuộc sống quá nhanh, làm chúng ta lạc mất phương hướng của bản thân, chúng ta phải học được cách chậm một chút!
Trương Đại Lực bĩu môi:
- Nói tiếng người đi!
- Vé máy bay đắt hơn…
Vẻ mặt Trương Đại Lực nói không nên lời:
- Đắt thì nói là đắt, bày đặt làm bậc thầy nhân sinh cái gì?
Mất khoảng tám tiếng để đến nơi nên cả hai nhanh chóng lên tàu đến Kinh Đô. Như vậy có nghĩa là đến gần tối, cả hai mới có thể đến nơi.
Giữa trưa, Trương Đại Lực xoa bụng:
- Đúng rồi, Trần Bì, ngươi có mang theo cái gì để ăn không?
- Ta không mang theo gì để ăn cả, không phải ngươi là đầu bếp sao? Ngươi không mang theo cái gì à?
Trần Thư trợn tròn mắt, nói:
- Vậy sao túi của ngươi lại phình to như vậy?
Hắn mở túi xách của Trương Đại Lực ra, ngay lập tức kinh ngạc, vẻ mặt không sao hiểu nổi, nói:
- Sao lại mang theo xoong nồi?
Một âm thanh lốp bốp truyền đến, người người lui tới nhộn nhịp trên khoang xe.
Trương Đại Lực nâng niu cầm nó đến, nói:
- Ta là một đầu bếp, nếu không mang những thứ này thì mang cái gì?
Trần Thư xoa xoa hai thái dương:
- Còn có người nào kỳ quái hơn ngươi sao?
- Đương nhiên là có rồi!
Trương Đại Lực nghiêm túc gật đầu.
Những hành khách còn lại tò mò nhìn vào. Chỉ thấy Trương Đại Lực lấy ra một túi phân từ trong túi của Trần Thư.
- Trời đất, ngươi lấy ra hết thảy vũ khí bí mật sao?
Trần Thư lập tức nhét hết lại, nói:
- Ta là Ngự Thú Sư đương nhiên là phải mang theo cái này rồi!
Cuộc đối thoại trực tiếp giữa hai người khiến mọi người trong khoang xe đều ngỡ ngàng…
Khó mà hiểu nổi hai người này đang làm gì?
May mắn thay, trên tàu có bữa trưa, Trương Đại Lực sau khi cơm nước xong, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
- Xem ra hôm nay không có lựa chọn nào.
Trần Thư ngáp một cái, một trong những lý do khiến hắn mua vé tàu là muốn kích hoạt bảng lựa chọn tiếp theo. Vì không có nên hắn cũng bắt đầu ngủ trưa.
- Đoàn tàu sắp đến thành phố Bắc Ly…
- Có người cướp túi của ta! Có người cướp túi của ta! Giúp ta ngăn hắn lại!
Ngay lúc này, tiếng kêu thất thanh của một nữ nhân vang lên.
Trần Thư vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị tiếng la thất thanh đánh thức, đồng thời trước mắt xuất hiện bảng lựa chọn.
【 Phương án 1: Hành động để ngăn chặn tội phạm. Phần thưởng hoàn thành: Ngự Thú Lực trung lượng. 】
【 Phương án 2: Tiếp tục ngủ, nhắm mắt làm ngơ. Phần thưởng hoàn thành: Bạo Tốc Dược Tề cơ bản. 】
Mặc dù bị sốc nhưng Trần Thư vẫn đưa ra lựa chọn ngay lập tức.
Chỉ thấy một tên nam tử liên tục xô những hành khách ở phía trước, cố gắng thoát ra khỏi tàu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận