Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 281: Mẹ nó, ta không làm bộ nữa

Mang theo một đống màu xanh lục lơ lửng như vậy, sợ là tỷ lệ quay đầu đã đạt đến cả nghìn phần trăm.
Cuối cùng, khi khoảng cách càng ngày càng xa, ánh sáng màu xanh trên đầu hắn ta cũng chịu biến mất không thấy gì nữa.
- Chắc chắn là có người sử dụng Khế Ước Linh!
Hạ Viêm nắm chặt hai tay, hắn ta không ngừng thở hổn hển, trong mắt tràn ngập tức giận.
Sở hữu một Khế Ước Linh cấp S, có thể nói hắn ta luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, làm gì đã từng phải chịu nỗi nhục nhã như vậy bao giờ?
Bây giờ, hắn ta cảm thấy linh hồn của mình… bị chà đạp!
- Ta nhất định phải bắt bọn họ trả giá thật lớn!
Hạ Viêm nhìn thấy trước mặt có một con hẻm vắng bèn trực tiếp đi vào.
Vừa rồi có người nên hắn ta cũng không dám báo cáo tình huống cụ thể.
Bây giờ, hắn ta muốn lần lượt kiện những tội ác của mấy người Trần Thư lên Trấn Linh Cục.
Khi hắn ta đang gọi điện thoại, Trần Thư đã sớm lặng lẽ theo sau.
Tuy hắn có vóc dáng cao lớn, nhưng khi con hàng này theo dõi người khác thì quả thật không hề phát ra chút tiếng động nào, cứ như một bóng ma vậy.
Hắn nhìn con hẻm tối tăm không người phía trước, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười nham hiểm.
- Vật nhỏ, trốn khá quá nhỉ!
Trần Thư bình tĩnh mở ba lô ra, xách túi phân trong tay rồi đi vào con hẻm nhỏ.
- Alo! Là Trấn Linh Cục phải không ạ?
Trong giọng nói của Hạ Viêm tràn ngập tức giận:
- Vừa rồi người của Nam Giang Nhị Trung ở trong thành phố…
Trong khoảnh khắc khi hắn ta đang nói chuyện, một bóng đen ngay lập tức bao trùm tới.
Trong hẻm nhỏ vốn đã vô cùng tối, thậm chí hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị túi phân trùm lại.
- Mẹ nó! Thứ gì vậy?
Hạ Viêm gần như là giãy dụa theo bản năng, cơ thể không ngừng chuyển động như một con cá lớn mắc câu.
Bốp!
Trong tích tắc, một cú đấm mạnh ập đến, cả người Hạ Viêm lập tức mất cân bằng.
Ầm!
Ngay sau đó, Trần Thư dùng một chân đạp bay Hạ Viêm khiến hắn ta ngã sấp xuống, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
- Ta muốn ngươi chết!
Hạ Viêm bị tức giận làm cho mất lý trí, thậm chí hắn ta cũng không kịp lấy túi phân xuống mà đã trực tiếp triệu hoán Khế Ước Linh của bản thân.
- Gào! A!
Liệt Diễm Bạo Hổ lập tức xuất hiện, thân hình con thú màu đỏ rực lửa trông vô cùng nổi bật trong con hẻm mờ mịt.
Nhưng mà, nó vừa mới thể hiện sức mạnh của mình thì lại lập tức hét lên thảm thiết.
- Òm ọp! Òm ọp!
Một quả cầu màu vàng khổng lồ xuất hiện, gắt gao chặn lại.
Cân nặng đáng sợ trực tiếp đè lên khiến cho Liệt Diễm Bạo Hổ cấp S cũng không thể động đậy, thậm chí nó còn không thể sử dụng kỹ năng.
- Tình hình gì thế?
Hạ Viêm sinh lòng kinh hãi, hắn ta lập tức ý thức được có cái gì đó không ổn, định gỡ túi phân xuống.
Nhưng mà, Trần Thư đã lặng yên không một tiếng động mà tới gần, trong tay hắn lại cầm một túi phân nữa.
Trực tiếp tặng ngươi hai tầng phong ấn, cho dù ngươi có là ai thì cũng không thể tránh thoát.
Bang binh bốp!
Trần Thư tay đấm chân đá một trận, không hề nương tay chút nào.
Hạ Viêm bên trong túi phân mở miệng nói:
- Ta chỉ có thể nói ngươi đi quá xa rồi đấy. Núi không dời nhưng nước có chảy(*), không cần phải làm đến mức mọi người đều không thể xuống đài được!
(*) câu gốc山不转水转 (Sơn bất chuyển thủy chuyển): núi không dời nhưng nước có chảy, câu tục ngữ Trung Quốc so sánh thế giới nhỏ bé, không gặp ở đây gặp ở kia, cũng so sánh thời đại biến chuyển, gặp bại ở đây tất gặp may ở chỗ khác.
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, mắng:
- Còn làm bộ ra vẻ nữa sao?
- Ngươi… Ngươi tiêu rồi! Ta có thể nói thẳng… ngươi tiêu rồi!
Hạ Viêm chỉ có thể chịu đựng những trận đòn tàn nhẫn, hắn ta dùng hai tay che đầu lại, không ngừng thốt ra những lời hung ác.
- Xong rồi đúng không?
Trần Thư lại cố ý thêm sức tung ra một cú đấm vỡ đầu, quả thực khiến người khác nhìn mà than thở.
Hạ Viêm không ngừng kêu đau, nhưng vẫn không quên uy hiếp.
- Đắc tội ta, ngươi… không thấy nổi mặt trời ngày mai!
- Ta biết mai trời mưa, cảm ơn!
Bốp binh bang!
Hạ Viêm cong người. Mẹ nó, ta đây là đang thông báo dự báo thời tiết cho ngươi sao?
Cuối cùng, sự kiêu ngạo của Hạ Viêm đã hoàn toàn bị đánh nát dưới những cú đấm nặng nề, hắn ta kêu rên nói:
- Đại ca, ta sai rồi, thật sự sai rồi…
Trần Thư hơi mỉm cười, hung hãn nói:
- Nói, ngươi không sai!
Hạ Viêm lập tức ngơ ngác, ta không sai ngươi còn đánh ta làm gì?
- Không nói đúng không?
Bốp bốp bốp!
- Đại gia, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta… ta không sai…
- Má nó, đến giờ vẫn cảm thấy bản thân không sai! Thật là đáng đánh đòn!
Bốp bộp binh!
Hạ Viêm đều sắp nôn đến nơi rồi. Ngươi mẹ nó cái này là gài bẫy đúng không?
Cuối cùng, hắn ta ngậm miệng không nói. Mặc dù nhận không ra giọng của đối phương, nhưng hắn ta có thể khẳng định đây là đám người thành phố Nam Giang kia.
【 Nhận được phần thưởng: Đại lượng Ngự Thú Lực! 】
Trần Thư thấy được phần thưởng của hệ thống thì lập tức chuẩn bị rút lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận