Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 474: Tội phạm Nam Giang tới cứu các ngươi đây

Mặc dù bọn họ cũng dựa vào đòn đó để gây thương tổn cho Phệ Độc Trùng Lãnh Chúa, nhưng đàn côn trùng dày đặc mới là mối đe dọa cho sự tồn tại của bọn họ.
- Thật sự không được thì liều!
Trong mắt Triệu Dũng hiện lên vẻ tàn nhẫn, hắn ta chuẩn bị hy sinh Khế Ước Linh để ép ra một con đường sống!
Đúng lúc này, mấy người Trần Thư đã đi tới gần đó.
- Bọn họ đang gặp nguy hiểm! Ta muốn đi cứu người!
Trần Thư đường đường chính chính nói, nhưng ánh mắt lại trợn to nhìn chằm chằm vào đám dược liệu phong phú trên đầm lầy…
Mấy người Phương Tư cùng quay đầu nhìn lại.
- Cứu người thì cứu người, ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm vào dược liệu được không?
Dáng vẻ của Trần Thư thật sự trông tựa như một con sói đói, sẵn sàng vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào.
- Ừm… Kìm lòng không được…
Trần Thư nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu suy nghĩ biện pháp đối phó.
Một lúc sau, tất cả mọi người đều đứng trên Tật Phong Tước, vội vã bay về phía đàn Phệ Độc Trùng.
Trần Thư hô to một tiếng:
- Đừng sợ! Tội phạm Nam Giang tới cứu các ngươi đây!
Hắn đứng ở phía trước nhất, trong mắt tràn ngập đại nghĩa khiến cho người khác không khỏi nổi lòng tôn kính.
- Hả?
Mấy người Triệu Dũng đang bị bao vây khẽ giật mình, chốc lát sau đã nhìn thấy bộ dáng của Trần Thư, trong lòng không khỏi cảm động.
- Lão đại, thế mà lại là bọn họ?
- Không ngờ bọn họ lại không so đo hiềm khích lúc trước!
- Đây chính là lòng dạ độ lượng của Hoa Hạ Học Phủ sao? Chung quy là chúng ta nông cạn rồi!
Trong lòng sáu người nóng hầm hập, giống như cảm thấy đã tìm thấy đường sống ngay lập tức vậy.
Trần Thư nói:
- Chúng ta phối hợp trong ngoài, trực tiếp giết sạch bầy Trùng Tử này!
Xích Viêm Long ở bên cạnh trực tiếp phun ra một cái Hỏa Cầu, nhưng nó bắn trượt, không thương tổn gì đến đàn côn trùng kia cả.
Nhưng cái Hỏa Cầu này lại như một âm thanh của kèn lệnh bắt đầu cuộc chiến!
Vẻ mặt Triệu Dũng hưng phấn, hắn ta nói:
- Chúng ta hành động! Phối hợp với bọn họ!
Mọi người đồng loạt bộc phát toàn lực, lần lượt tung ra nhiều kỹ năng khác nhau, giết chết vô số Phệ Độc Trùng.
- Chi chi chi ~
Phệ Độc Trùng Lãnh Chúa vô cùng tức giận, đầy lòng căm thù đối với mấy người Triệu Dũng.
- Bằng hữu! Mau ra tay!
Mấy người Triệu Dũng lập tức phải chịu áp lực gấp đôi, kỹ năng rơi vào trạng thái hồi chiêu nên lại bị đàn côn trùng đàn áp.
- Không thành vấn đề! Các ngươi cố chút!
Trần Thư vung tay lên, ném thẳng một túi phân vào đàn côn trùng.
- Hả?
Mấy người Triệu Dũng ngơ ngác, theo bản năng, bọn họ còn tưởng rằng đây là vũ khí bí mật gì.
Mấy con Phệ Độc Trùng nhe răng nanh ra cắn xé chiếc túi, để lộ ra thứ đồ bên trong.
Chỉ thấy mấy chục khối thịt tươi lẫn với khối băng rơi lả tả trên đất, mùi máu tươi lập tức khiến Phệ Độc Trùng thèm ăn.
Phệ Độc Trùng nuốt hết hầu như không còn gì, bọn chúng lập tức trở nên tràn đầy sức sống, càng ra sức bao vây hòng giết chết bọn họ.
- A, cái này…
Mấy người Triệu Dũng trợn trừng mắt, giờ bọn họ mới ý thức được không đúng lắm…
Trần Thư mỉm cười.
- Chờ bọn chúng ăn no rồi thì sẽ tự động tản ra thôi, đừng sợ!
Tật Phong Tước trực tiếp quay đầu bay về phương xa.
- Mẹ nó!
Tất cả mọi người đều phẫn nộ, đàn côn trùng trước mặt có tới hàng vạn con, bọn họ chỉ dùng mấy miếng thịt mà muốn đuổi đi sao?
Từ đầu tới đuôi, Trần Thư chỉ mở miệng nói vài câu, ném cho Phệ Độc Trùng chút thịt, còn lại không có một chút tác dụng nào…
- Mẹ nó! Bị lừa rồi. Ta biết ngay hắn không phải là người tốt gì mà!
Mấy người Triệu Dũng nắm chặt hai tay, bọn họ không ngờ bản thân lại có thể ngây thơ đến thế.
Đến cuối cùng, chẳng những không được cứu mà còn bởi vì trận tấn công vừa nãy mà lại chọc giận đàn côn trùng.
Đúng lúc này, Phệ Độc Trùng Lãnh Chúa núp trong đàn trở nên vô cùng tức giận.
Nó quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy mấy trăm dược liệu trên lãnh địa đã sớm biến mất không thấy đâu nữa.
Mới vừa rồi bị trận công kích của mấy người Triệu Dũng hấp dẫn lực chú ý, thế mà nó không hề nhận ra.
- Hít hí hí!
Phệ Độc Trùng Lãnh Chúa phát ra tiếng kêu kỳ dị.
Có càng nhiều Phệ Độc Trùng từ xa bay tới, cứ như vô cùng vô tận.
Vô số Phệ Độc Trùng đuổi theo mấy người Trần Thư.
Nhưng Phệ Độc Trùng Lãnh Chúa lại không rời đi, rõ ràng nó không muốn buông tha cho mấy người Triệu Dũng.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng.
- Làm tốt lắm!
Chỉ thấy ở bên cạnh Tật Phong Tước có một quả cầu lớn màu vàng đang bay cùng.
Bên miệng Golden Slime đều là nước bùn, trong miệng ngậm mấy trăm cây dược liệu.
Nếu như để bọn họ tự nhặt dược liệu thì tốc độ cũng quá chậm.
Slime có thể bay, hơn nữa miệng lại lớn, đương nhiên nó là lựa chọn tốt nhất rồi.
- Các học tỷ, bắt đầu nhặt tiền thôi!
Trần Thư nhếch mép cười, đưa cho mỗi người một túi phân.
- Òm ọp!
Slime không ngừng phun ra các loại dược liệu, tất cả đều bị năm người nhét vào trong túi.
Trần Thư đợi Slime nhổ hết dược liệu ra rồi trực tiếp thu hồi Slime vào Ngự Thú Không Gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận