Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 140: Ngươi có phải là người ngớ ngẩn nhưng vui tính mà hầu tử phái tới không? (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Hai người dùng túi phân che hắn lại. ném hết quần áo khác của Tô Hàn xuống núi.
- Đi nào!
Sau đó Trần Thư mới phủi tay, chuẩn bị rời đi.
Phương Tư khóa miệng giật giật:
- Hai người đúng là đoạt măng!
Sáng mai Tô Hàn sẽ mặc quần hồng hoặc mang túi phân xuống núi.
Dù là cái nào thì nó cũng về những người chết.
Xem chừng ngày mai Tô Hàn sẽ lên mạng tra xem hành tinh nào thích hợp nào để sống.
Trần Thư cười và nói:
- Ai bảo hắn giả vờ? Mặc chiếc áo khoác bảnh bao vào mùa hè, đeo một chiếc túi ngổ ngáo! Có lẽ hắn tưởng hắn là nhân vật chính!
Ba người lặng lẽ rời khỏi nơi này, vừa định trở về khách sạn liền nhìn thấy một cái bóng đen cực lớn phóng tới.
Trần Thư trợn tròn mắt nhìn lên trời, hóa ra là một con diều hâu dũng mãnh.
Trên lưng của con diều hâu là một người mặc áo choàng đen trên vai phải của người đó là một chiếc băng tay màu vàng với chữ “Ngự Rồng” trên đó.
Đó là Ngự Long Quân cùng cấp với Trấn Linh Quân, chịu trách nhiệm chính trong việc xử lý các sự kiện lớn khác nhau trên Lam Tinh.
Khác với Trấn Linh Quân, số lượng của bọn họ rất ít, lại đều chiến đấu đơn độc, nhưng mỗi Ngự Long Vệ thực lực đều vô cùng mạnh mẽ, vượt xa người cùng cấp.
- Phương Tư của Hoa Hạ học phủ?
Nam tử nhảy xuống từ độ cao hàng chục mét thong dong tiếp đất.
Ngay cả Phương Tư cũng không thể làm được điều này, điều này cũng chỉ ra rằng đối phương ít nhất cũng là một Ngự Thú Sư cấp Bạch Ngân!
Phương Tư mở balo của mình và nói một cách bình tĩnh:
- Hắc Giáp Trùng lãnh chúa đã chết.
- Tuổi trẻ ngày nay thật là lợi hại.
Ngự Long Vệ thì thầm nhìn vào chất liệu cơ thể của lãnh chúa Hắc Giáp Trùng.
- Căn cứ vào tin tình báo, Thái Thanh Sơn còn có một học sinh của Hoa Hạ học phủ.
Trần Thư lúc này đứng lên nói:
- Đại ca, người đó quen làm việc điệu thấp, không màng danh lợi nên đã sớm rời Thái Thanh Sơn rồi.
Ngự Long Vệ Không suy nghĩ nhiều và rời khỏi Thái Thanh Sơn trên con diều hâu.
Hung thú lãnh chúa đã chết bất đắc kỳ tử, cuộc khủng hoảng tự nhiên được gỡ bỏ.
Cả ba trở về khách sạn và nghỉ ngơi qua đêm.
Đêm ở Thái Thanh Sơn cực kỳ lạnh, cơ thể trần trụi của Tô Hàn được quấn trong một chiếc túi, thỉnh thoảng rùng mình một cái.
Tuy nhiên, cơ thể của hắn được tăng cường sức mạnh, quá lắm cũng chỉ là cảm lạnh.
Sáng hôm sau.
- Trần Thư, cầm lấy cái này.
Phương Tư ném một chiếc khối huyết sắc giáp xác, nếu như hắn nuốt nó, hắn sẽ có cơ hội lĩnh hội được kỹ năng “Hắc Quang Thuẫn” của Hắc Giáp Trùng.
Hắc Quang Thuẫn là một kỹ năng phòng thủ rất linh hoạt có thể chống lại các cuộc tấn công nguyên tố hoặc vật lý.
Chỉ tính riêng về giá trị, nó có giá trị ít nhất là bốn trăm vạn Hoa Hạ.
Trần Thư lắc đầu nói:
- Ngươi cầm lấy, Khế Ước Linh của ta không thiếu kỹ năng.
Song long Khế Ước Linh của Phương Tư phòng ngự đều ở mức trung bình, nếu như có thể lĩnh ngộ được kỹ năng phòng thủ đó cũng là một sự lựa chọn không tệ.
Phương Tư gật đầu một cái, cất giáp xác vào, dựa vào quan hệ của bọn hắn cũng không cần phải nói gì thêm.
Dù sự cố của Hắc Giáp Trùng xảy ra nhưng vẫn không ảnh hưởng đến đến tâm trạng cũng như chuyến du lịch của ba người.
Trong ba ngày đó, họ đến thăm khắp nơi Thái Thanh Sơn
Cả ba người lại đi đến những điểm du lịch còn lại của Kinh Đô, thật vất vả để họ có thể đi cùng nhau nên tất nhiên họ phải có một khoảng thời gian vui vẻ.
Phương Tư cảm thấy vô cùng thoải mái, kể từ khi vào Hoa Hạ học phủ, mỗi ngày đều trải qua cuộc cạnh tranh khốc liệt. Hoặc là tìm hiểu các loại kiến thức, hoặc là đi đến dị không gian săn giết hung thú.
Mặc dù áp lực và chế độ thi đấu cực lớn khiến sức lực tăng vọt, nhưng về lâu về dài tinh thần căng thẳng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cơ thể.
Đối với nàng mà nói, đây là khoảng thời gian hạnh phúc vô cùng hiếm hoi của nàng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng tám
Sắp đến ngày tựu trường, nghĩa là đã đến lúc ba người sắp phải chia tay nhau. Quán ăn của Tiếu tỷ, khi hai người Trần Thư lần đầu đến Kinh Đô, cả ba đã ăn tối ở đây.
Bây giờ sắp chia tay họ cũng ở đây.
Lúc đầu, cả hai đều ghét bỏ đẳng cấp quá thấp, nhưng bây giờ lại ăn say sưa.
Phương Tư nói với ánh mắt miễn cưỡng:
- Trần Thư, ngươi phải đến Kinh Đô càng sớm càng tốt.
Trần Thư cười nói:
- Đương nhiên, sang năm thi đại học xong ta liền tới Hoa Hạ học phủ.
Trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, nhất là hai người phải ở lại Kinh Đô, hắn là người duy nhất phải trở về thành phố Nam Giang.
- Đại Lực, ngươi thật sự sẽ không trở lại thành phố Nam Giang sao?
Trương Đại Lực lắc đầu nói:
- Trường học có việc phải làm, hình như là muốn tổ chức huấn luyện chúng ta hay sao đó.
Trần Thư nhướng mày nói:
- Ngươi không phải là thiên tài sao? Còn cần học tập sao?
Trương Đại Lực nhếch miệng nói:
- Ta đối với phàm nhân như ngươi thì là thiên tài. Nhưng không phải người nào cũng cùng cấp.
Phương Tư thở dài:
- Không biết lần sau là khi nào chúng ta mới được gặp lại nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận