Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1739: Tiểu tử kia cũng sợ rồi sao…

Mấu chốt là, con mẹ nó giống như chuyện thật vậy…
- Gầm!
Sa Hoàng giận dữ gầm thét một tiếng, nói:
- Giết chết ngươi trước, bổn hoàng sẽ đi hỏi bọn nó sau!
Ầm ầm!
Trong phút chốc, vô số nước biển cuồn cuộn lên, ngưng tụ thành một đạo thủy lao to lớn, bao vây mấy chục vạn người tại chỗ!
Vẻ mặt mọi người đều suy sụp, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, tâm trạng của họ lại lần nữa rơi xuống đáy vực…
- Hiệu trưởng…
Trần Thư đảo mắt nhìn mọi người xung quanh một vòng, một lần nữa đưa ra quyết định, nói:
- Để ta đánh lạc hướng nó!
Giờ đây hắn ở lại nơi này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, những người còn lại chỉ sẽ hy sinh vô ích, không có một chút giá trị,
Nhưng nếu như hắn rời đi, những người còn lại có thể còn có hy vọng sống sót.
- Đùa gì thế?!
Ninh Bất Phàm nhướng mày một cái, nghiêm nghị quát lên:
- Ngươi điên rồi à? Tuyệt đối không thể được!
Nếu như Trần Thư chết, sẽ là một đả kích vô cùng lớn đối với cả Hoa quốc.
Giờ đây ngoại trừ lão gia tử không thể gục ngã ra, người quan trọng nhất chính là Trần Thư, chính là hy vọng vùng dậy trong tương lai.
Trần Thư lại nói:
- Ta chắc chắn!
Nếu như Sa Hoàng ở trạng thái tột đỉnh, dù sao hắn cũng không tự tin gì, chênh lệch đẳng cấp giữa hai bên là quá nhiều,
Nhưng hiện tại sức mạnh của Sa Hoàng đã giảm xuống đáng kể, đã tạo cơ hội cho hắn, huống hồ hắn còn có Tàng Hình Dược Tề bảo vệ tính mạng.
- Chắc chắn cái rắm! Ngươi đi vào đám đông trước, sau đó thừa dịp hỗn loạn rồi rời đi!
Ninh Bất Phàm tự tin nói:
- Dù gì ta cũng là đệ nhất nhân Truyền Kỳ Chi Hạ, ta sẽ đánh lạc hướng nó!
- Ngươi đánh lạc hướng nó? Thôi bỏ đi!
Trần Thư bĩu môi, nói:
- Bây giờ ta mới là cả thế giới trong mắt của Sa Hoàng…
- ...
Ninh Bất Phàm nao nao, tự dưng nghe xong lại cảm thấy thật khó chịu…
- Trần Bì…
Liễu Phong đứng dậy, muốn khuyên can một chút.
Hắn ta cảm thấy, dù cho kẻ nào hy sinh đi nữa thì Trần Thư nhất định không được!
- Lão sư, người quên bọn ta đến như thế nào rồi sao?
Trần Thư cười nói:
- Lúc trước khi ta dắt con Long Ngư kia cũng khá thoải mái, bây giờ chỉ đổi một con hung thú khác để cưỡi thôi mà.
- ...
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, mẹ nó cái này giống nhau à?
Thật không xem sinh vật truyền kỳ làm người luôn phải không?
- Được rồi, không có thời gian để chậm trễ nữa đâu!
Trần Thư lắc lắc đầu, nói:
- Hiệu trưởng, ngươi bảo vệ Đại Lực cho tốt nhé!
Dứt lời, hắn liền thuấn di cả vạn mét xa khỏi nhóm người, đồng thời cùng thu lại ba con khế ước linh,chỉ để lại Không Gian Thố.
Đối mặt với Sa Hoàng, hắn chỉ có thể chạy chứ không thể đánh được…
Ánh mắt Sa Hoàng lạnh như băng, nhìn Trần Thư ở phía xa, dường như đang cân nhắc đến gì đó.
Nó rít gào một tiếng, chỉ thấy thủy lao bỗng nhiên sôi trào, bốn phương tám hướng bỗng xuất hiện những băng tiễn sắc bén phóng thẳng về phía nhóm người.
Thần sắc Ninh Bất Phàm bỗng biến đổi, vội vàng để khế ước linh xuất thủ, trong nháy mắt phóng ra hai kỹ năng phòng ngự chắn ngay trước mặt nhóm người.
Rầm rầm rầm!
Chỉnh trong nháy mắt, kỹ năng của Ninh Bất Phàm đã có khả năng vỡ nát, những người khác thấy vậy, cũng dùng kỹ năng phòng ngự để tự bảo vệ chính mình.
Mà Sa Hoàng chỉ lạnh lùng liếc một cái, cũng không thèm để ý đến nhóm người Ninh Bất Phàm mà lại mở miệng to đầy máu, tiến đến gần Trần Thư.
- Hửm?!
Trần Thư chấn động, chỉ cảm thấy không gian xung quanh như ngưng động, khó có thể nhúc nhích.
Đôi mắt của Không Gian Thố hơi động, trức tiếp ném ra mười ấn ký không gian, mang nó và chủ nhân cùng biến mất.
Muốn từ trong tay của Sa Hoàng bỏ trốn, không phải chỉ cần một ấn ký thì có thể làm được.
- Nhân loại tiểu quỷ kia, ngươi phải chết!
Ngữ khí Sa Hoàng lạnh như băng, nhìn Trần Thư ở phía xa xa, đồng thời cũng liếc đám Ninh Bất Phàm một cái.
- Các ngươi cũng không thể rời khỏi đây đâu!
Chỉ thấy mấy vạn thước bên ngoài hải vực, vô số hung thú kéo đến,trong đó có gần trăm con Vương cấp lãnh chúa!
Còn các cấp bậc hung thú khác, nhiều không đếm nổi!
Có thể thấy, Sa Hoàng đã nổi giận thì sẽ không tha cho bất kỳ ai!
- Tên súc sinh này…
Vẻ mặt Ninh Bất Phàm ngưng trọng, trong lòng lại không ngừng suy tính.
Giờ phút này kỹ năng của Sa Hoàng đã kết thúc, nhưng vẫn có vài người bị thủy tiễn của nó bắn trúng, còn đang nằm ở đây.
Muốn cả người lành lặng thoát khỏi trận chiến này dường như là không thể, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thương vong.
Dù đã sớm đoán được chuyện này, nhưng trong lòng mọi người vẫn dâng lên lửa giận!
Thần sắc Ninh Bất Phàm lạnh như băng, nhìn về đám hung thú ở xa xa đang lao tới, nói với mười mấy ngự thú sư vương cấp:
- Chờ lát nữa các ngươi dẫn người tách ra chạy! Không được ham chiến! Ta sẽ thu hút cừu hận của một đám lớn hung thú vương cấp trước!
Hải vực bây giờ là lãnh địa của hung thú, nếu đánh quá lâu, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị chết hết.
- Lão hiệu trưởng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận