Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1306: Hoá ra nó là một Tuyết Vương như vậy

- Nói như vậy là chúng ta có chống lưng rồi hả? Vậy không phải là muốn làm gì thì làm sao?
- Các ngươi muốn làm gì?
A Lương cảnh giác nói:
- Ta phải cảnh cáo ngươi không được lộn xộn đâu đấy. Khi còn bé, ta đã từng làm nổ tung nhà xí, bị đánh một trận rất tàn độc đó.
- Nếu như ngươi dám thả bom hạt nhân, phỏng chừng sẽ bị đánh chết luôn.
- ?
Đám người Trần Thư xạm mặt lại. Mẹ nó, ngươi không có việc gì làm hay sao mà đi nổ nhà xí?
- Hơn nữa, đó là trưởng bối nhà ta, liên quan gì đến ngươi chứ…
- Cái gì mà nhà ngươi với nhà ta, không phải chúng ta đều là huynh đệ tương thân tương ái sao?
- ...
Đám người Trần Thư vây quanh A Lương với một cái nhìn rất thân thiết.
Ngay lúc này, Đại Tuyết Cầu màu trắng phía xa dường như đã cảm nhận được điều gì đó, lập tức quay đầu lại nhìn Slime ở bên này.
Những người bên cạnh nó vốn còn đang nghĩ cách làm sao để đối phó với Long Uyên Hung Thú, nhưng rồi đều đồng loạt nhìn sang.
- Trần Thư?
Tần Thiên khẽ nhướng mày, vừa nhìn thoáng qua là đã nhận ra Slime, lập tức biết tội phạm Nam Giang đã đến!
- Òm ọp!
Golden Slime lao tới tấp vào đám đông ở phía trước.
- Hiệu trưởng, tổng đốc!
Đám người Trần Thư đi đến trên đầu Tiểu Hoàng, bắt đầu chào hỏi hai người họ.
- Đây chính là vô địch thế giới Trần Thư sao?
Trong mắt Hoàng Kim Ngự Thú Sư có vẻ tán thưởng, hơn nữa còn dùng ánh mắt khi đang nhìn với người đồng cấp.
Với thành tích săn Hoàng Kim Lãnh Chúa, Trần Thư và đồng đội đã không còn là vãn bối nữa rồi.
- Chào các vị, chào các vị!
Trần Thư khẽ mỉm cười, hoàn toàn không hề tỏ ra luống cuống chút nào. Sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ trở nên lớn mạnh hơn những người khác.
Ngay lúc này, ánh mắt của Tuyết Đoàn nhìn về phía Trần Thư, mở miệng nói tiếng người:
- Ngươi là hậu nhân của chủ nhân phải không? Xem ra thiên phú cũng không tệ!
- ?
Trong giây lát, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc mà nhìn thẳng vào Trần Thư.
Tình huống gì thế này?
- Ta?
Vẻ mặt Trần Thư hiện lên tia cổ quái, hắn nói:
- Bánh bao lớn, ngươi đang nói đến ta à?
- ?
Mọi người lại giật mình, thậm chí đầu óc cũng có chút choáng váng.
Mẹ nó, sao ngươi lại dám đặt biệt danh cho Khế Ước Linh Truyền Kỳ chứ?
- Không phải ngươi hả?
Nhưng Tuyết Đoàn không hề quan tâm, nó mở miệng nói:
- Ngươi không nhớ ta sao?
Ngay lúc này, A Lương bất đắc dĩ nói:
- Đại Tuyết Vương, ngươi nhận lầm người rồi, là ta mới đúng..
Nói xong, hắn ta lập tức triệu hoán Tuyết Đoàn của mình ra.
Hai cái Tuyết Đoàn giống nhau y như đúc, chỉ là hình thể kém mấy chục lần.
- Ôi đệt!
Đại Tuyết Vương trừng lớn hai mắt, nói:
- Lẽ nào ta thật sự nhận lầm rồi sao?
Lúc này, Tần Thiên cùng tổng đốc của Nam Thương mới thở phào một hơi.
Cũng may là nhận lầm, nếu Trần Thư thật sự có quan hệ với lão gia tử, vậy đến lúc đó không phải là đạn hạt nhân bay đầy trời rồi sao?
- Hắn với ta có chỗ nào giống nhau đâu chứ?
A Lương khó hiểu mở miệng nói:
- Cũng không có một chút na ná nào luôn ấy.
- Ai nói vậy?
Đại Tuyết Đoàn mở miệng nói:
- Khế Ước Linh của hắn rất giống với của ta, ta còn tưởng rằng là Tuyết Đoàn của ngươi nhuộm màu rồi cơ…
Hai quả bóng lớn nhìn nhau, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc.
Sau khi nghe thấy những lời này, vẻ mặt của mọi người đều trở nên có chút kỳ quái.
Độ giống nhau của cả hai bên dường như cao hơn đấy…
- ...
Khóe miệng A Lương giật giật, nhất thời cảm thấy mình có hơi dư thừa.
- Nhưng nó thực sự không phải…
Vương Tuyết mở miệng nói:
- Trong cơ thể nó không có khí tức của Băng Tuyết, hình như toàn là mỡ thôi
- ?
Tiểu Hoàng mở to hai mắt, có vẻ không vui lắm, nó không ngừng kêu lên:
- Òm ọp! Òm ọp! Òm ọp!
- Được rồi.
Trần Thư trấn an Tiểu Hoàng, nếu là những người khác thì hắn còn có thể giúp Khế Ước Linh của mình hả giận, còn Truyền Kỳ Cấp thì thôi mình cứ quên đi…
Hơn nữa hình như người ta cũng đang nói sự thật mà…
- Không ngờ ngươi thế mà lại còn nhớ ta.
Đại Tuyết Vương nhìn về phía A Lương rồi câu môi cười:
- Khi còn nhỏ ngươi đi tiểu, ta đã từng đóng băng ngươi đấy, cảnh tượng lúc ấy vô cùng đặc sắc!
- ...
Hơi thở của A Lương thoáng chốc đã ngưng trệ lại, hắn ta chỉ cảm thấy mình có hơi quê độ.
- Chao ôi, đáng tiếc là thiên phú của ngươi vẫn có chút thiếu sót.
Đại Tuyết Vương lại hoàn toàn không hề nhận thức được điều đó, nó liếc nhìn Trần Thư một cái rồi nói:
- Ta còn tưởng rằng hắn mới là hậu nhân của chủ nhân nữa cơ, làm ta vui vẻ một trận.
- ...
A Lương lui về phía sau mấy bước, hắn ta đã có chút đứng không vững rồi, loạt công kích tinh thần này quả thực là có hơi quá đáng một chút.
- Đại Tuyết Vương, ngươi có thể nói ít một chút giống như Ám Vương hay không hả?
A Lương ôm ngực nói:
- Thực ra thì ta không có kiên cường như ngươi nghĩ đâu…
- Giống với cái hủ nút kia hả?
Đại Tuyết Vương khẽ khịt mũi mà nói:
- Thực lực của ta mạnh hơn nó nhiều, dĩ nhiên lời nói cũng phải nhiều hơn chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận