Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 342: Hình như quên đi học… (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Môn văn hóa ở đại học cũng cực kỳ quan trọng, chỉ có thực lực, không có văn hóa, người khác sẽ chỉ cảm thấy ngươi là mãng phu, thậm chí là tội phạm, các ngươi có thể chấp nhận xưng hô này không?
Mọi người trầm mặc không nói gì, nghe thấy hai chữ tội phạm, đều nhao nhao nhìn về phía phía sau phòng học.
Nhưng mà, lại không có thân ảnh của Trần Thư.
Hôm nay là ngày khai giảng, đối phương căn bản không đến.
Nhưng mọi người không bất ngờ, ngược lại cảm thấy là đương nhiên.
- Đều xem đi, có bạn học chưa tới không? Nếu không có thì chúng ta bắt đầu học.
Lão sư mở miệng nói, kỳ thật chỉ là một câu theo quy trình mà thôi.
Nhiều năm như vậy, lớp huấn luyện đặc biệt đều là học sinh phẩm hạnh ưu tú, sẽ không xuất hiện tình huống trốn học.
Ngay cả Phương Tư năm đó, cho dù là không đi học cũng phải xin phép.
Mọi người trầm mặc một thoáng, tuy trong lòng đều biết Trần Thư chưa tới, nhưng không có một ai lên tiếng.
Không có hắn, mọi người mới có thể học tập tốt hơn.
Cuộc sống bận rộn của học kỳ hai cấp ba bắt đầu.
Học sinh của lớp huấn luyện đặc biệt ban ngày học môn văn hóa, buổi tối thì tu luyện Ngự Thú Lực.
Học sinh gia cảnh tốt, chẳng những buổi tối sẽ tới Ngự Thú Đạo Trường để tu luyện, còn sẽ phụ dùng Ngự Thú Châu và dược tề tu luyện, tốc độ tu luyện có thể nói là ngày đi ngàn dặm.
Hiện giờ đã gần thi vào đại học, liên quan đến thành tựu cả đời của học sinh, trong nhà đều lấy ra tích tụ, thậm chí có gia đình còn đi vay nợ.
Trừ cho vay xe vay nhà, ngân hàng lại đẩy ra khoản vay ngự thú, lợi tức thấp vô cùng.
Chỉ cần có thể cung cấp thiên phú ngự thú và bình xét cấp bậc tiềm lực Khế Ước Linh của hài tử, cơ bản đều cũng có thể vay thành công, xem như là một loại ủng hộ của quốc gia đối với học sinh hàn môn.
Về phần Trần Thư, vẫn đang phối thuốc miễn phí ở chợ đen, ném chuyện khai giảng ra sau đầu.
Thời gian rất nhanh đã tới cuối tháng hai.
Trần Thư thu hồi mộc bài, tạm thời ngừng hoạt động phúc lợi cho quần chúng.
Độ thuần thục của ba loại dược tề đều đạt tới cấp đại thành, muốn tiến lên cấp Tông sư, cần thời gian quá dài.
Mà dược liệu thuộc tính hỏa trong cửa hàng cũng bán hết rồi.
Tài khoản của hắn có thêm một ức hai ngàn vạn Hoa Hạ Tệ, tuyệt đối là một khoản khồng lồ.
- Tiểu Hoàng!
Trần Thư sử dụng Bán Tướng Triệu Hoán, không gian bên cạnh vỡ ra, xuất hiện một cái miệng khổng lồ.
Hắn trực tiếp ném ba mươi bình thuốc cho Sử Lai Mỗ.
Chính là có thêm ba loại nguyên tố dược tề, sản lượng bình thường là hai bình, nhưng mỗi lần hắn phối trí đều là ba bình, tất nhiên có thể cất đi một lọ.
Lúc trước Sử Lai Mỗ đã ăn no nguyên tố dược tề.
Hiện giờ độ thuần thục đạt tới cấp đại thành, có thể nuốt thêm mười bình.
Tuy là Khế Ước Linh không có thuộc tính, ăn nguyên tố dược tề trên cơ bản không đề thăng.
Nhưng không chịu nổi chứng cưỡng bách của Trần Thư.
Không cho ăn no, thủy chung cảm thấy khó chịu.
Cái này đã không phải bồi dưỡng hoàn mỹ, mà là thuộc về bồi dưỡng loại hình lãng phí!
- Ơ, lão bản, ngươi không phối à?
Một người cầm dược liệu bước vào.
Khóe miệng Trần Thư giật giật, cái gì gọi là ta không phối.
- Tạm thời không phối cho các ngươi, về phần thời gian hoạt động lần sau, có thể chú ý tin tức mới nhất của Đại Lực Dược Tề Phô.
Người đó chỉ có thể thất vọng rời đi.
- Tiếp theo nên làm gì?
Trần Thư lẩm bẩm nói:
- Luôn cảm thấy có phải quên mất chuyện gì không?
Đúng vào lúc này, di động bỗng nhiên vang lên.
- Thẩm Vô Song? Ai vậy?
Trần Thư sửng sốt, ngay sau đó giật nảy mình:
- Mẹ kiếp! Thẩm Vô Song!
Mắt hắn trợn trừng, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện mà mình quên mất.
Con mẹ nó hình như quên đi học rồi.
Hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng ấn nút bắt máy.
- Trần Bì, ngươi con mẹ nó có phải muốn chết không? Đã khai giảng gần một tháng rồi, ngươi ở đâu?
Thanh âm rít gào của Thẩm Vô Song truyền đến.
Để phòng ngừa Trần Thư quên, hắn cố ý nhắc nhở trước ba ngày.
Không ngờ, đối phương vẫn không đến trường!
Nếu không phải hôm nay hắn muốn tới trường học xem tình huống học tập của các học sinh một chút, sợ rằng một mực không biết chuyện này.
- Thẩm lão sư, nếu ta nói là ta quên, ngài có tin được không.
- Cút đi! Ngươi không cần đến trường học nữa! Đến Tử Mộc Sơn ở thành tây cho ta.
- Tử Mộc Sơn?
Trần Thư ngẩn ra, trong lòng lập tức cả kinh.
Con mẹ nó đó là một bãi tha ma của Nam Giang Thị.
- Thẩm lão sư, ta sai rồi!
Nếu Trần Thư thực sự tới Tử Mộc Sơn, Thẩm Vô Song tuyệt đối là sẽ chôn hắn.
- Giờ ta tới trường học! Lập tức tới ngay.
Hắn vội vàng rời khỏi cửa hàng chợ đen, tới Nam Giang Nhị Trung.
- Sư phó, mau lên! Nam Giang Nhị Trung!
- Tiểu tử, gấp như vậy làm gì? Vội đi đầu thai à.
- Sư phó, nếu ngươi còn chậm một chút, ta thực sự phải đi đầu thai đó.
Hai mươi phút sau, Trần Thư đi tới cửa trường.
- Ơ? Hôm nay là lúc khai giảng à?
Chỉ thấy ở cửa trường đám đông chen chúc, phụ huynh và học sinh đều tụ tập ở đó.
Trần Thư lại nhìn thấy một nam tử ở cửa trường, đeo kính đen, nhìn có chút nhã nhặn. Nhưng trên mặt lại vô cùng âm trầm, giống như đang ấp ủ một hồi bão táp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận