Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1747: Trời đã sáng…

Bạch sắc quang mang ảm đạm một chút, nhưng uy năng vẫn rất khủng bố, không hề suy yếu.
Một trăm năm mươi bình đạn hạt nhân dược tề, liều lượng kinh người này, cho dù là truyền kỳ cũng không thể ngăn cản được.
Rầm rầm rầm!
Uy năng của Đạn hạt nhân hoàn toàn phóng thích ra, Bạch sắc quang mang ở trung tâm vùng biển vô cùng to lớn, nghiễm nhiên hóa thành mặt trời thứ hai trên thế giới!
Vô số hung thú kêu thảm, gào thét.
Nhưng nơi quang mang lan đến, tất cả âm thanh đều im bặt dừng lại, chỉ có yên tĩnh như chết…
Giờ khắc này.
Bất luận là hung thú hay là nhân loại đang lánh nạn, đều sững sờ tại chỗ, không rõ là đang xuất hiện kịch biến gì.
- Mẹ nó…
Liễu Phong mở miệng, thần tình ngưng trọng, không có lời nào có thể diễn tả được..
Hắn ta đã từng nhìn thấy vô số cảnh tượng không hợp thói thường của Trần Thư, nhưng đều không chấn động như Bạch sắc quang mang trước mắt mang tới.
Điều này không khỏi quá khoa trương rồi!
Mà hơn ngàn Ngự Thú sư sau lưng hắn ta, cũng trố mắt ngoác mồm, kinh ngạc im lặng, trong đầu đã khắc ghi kỹ cảnh tượng này.
Bọn hắn nhìn thấy tình huống cụ thể, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được lượng thương vong của hung thú…
- Mẹ nó rốt cuộc đã ném bao nhiêu đạn hạt nhân vậy…
Có người nuốt ngụm nước bọt, đầu óc đều ông ông.
Khoảng cách giữa bọn hắn với hải vực xa xôi tột cùng, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng ban ngày, có thể thấy được phạm vi hắn tác động to lớn thế nào.
Lại một người lắc đầu, nói:
- Không rõ, nhưng ta muốn hỏi là, có phải hắn đang phụ trách quản lý kho đạn hạt nhân không…
- Đừng nghĩ nhiều, ta cảm thấy kho đạn hạt nhân cũng không nhiều như vậy đâu.
- ...
Một đám người thảo luận điều không theo thói thường này, nhưng dưới tình huống này, tất cả cũng lộ vẻ ra hợp tình hợp lý.
Đúng lúc này, có người đi tới bên cạnh Liễu Phong, hỏi:
- Liễu hiệu trưởng, cái kia, hắn là học sinh của ngài sao?
- Học sinh gì?
Liễu Phong liếc qua, trong mắt đã có một vẻ không hiểu.
- ...
Khóe miệng mọi người giật giật một cái, phủi sạch quan hệ trước đúng không…
- Được rồi, chúng ta nên đi thôi…
Liễu Phong liếc nhìn mặt trời, có ý riêng nói:
- Trời đã sáng rồi…
Trong lòng hắn ta đã có chút rung động, không dự liệu được Trần Thư sẽ hành động như vậy.
Mọi người nghe xong lời này, thần sắc khẽ giật mình, sau đó trong mắt tràn đầy cảm động, không khỏi nổi lòng tôn kính!
Bọn hắn chăm chú nhìn bạch sắc quang mang, giống như nhìn thấy một tên tội phạm đứng dưới nâng nó lên, chiếu sáng nhà con đường về nhà của mỗi người.
Không hợp thói thường thì không hợp thói thường, nhưng trong lòng mọi người hiểu rõ, mục đích của Trần Thư là muốn để cho bọn hắn có thể thuận lợi trở về.
Tất nhiên, có thể còn có một nguyên nhân nhỏ, là để thỏa mãn sự biến thái của hắn…
- Tiểu tử ngươi cũng không thể xảy ra chuyện…
Liễu Phong thở dài, trong mắt đã có sự kiêu ngạo, lại có vẻ lo lắng.
Ngoài ra, đám người Phương Vệ cũng nhìn thấy một màn kinh hoàng ở trung tâm vùng biển.
Chỉ là trong nháy mắt, bọn hắn đã hiểu rõ đạn hạt nhân là do tội phạm oanh tạc, sau đó dẫn người nhanh chóng rời đi…
- Tiểu tử này, rõ ràng còn lóa mắt hơn ta nữa…
Ninh Bất Phàm tự lẩm bẩm, trong mắt đã có mấy phần chấn kinh.
Thừa dịp Vương cấp lãnh chúa ngây người, hắn trực tiếp xuất thủ đánh lén một đợt, sau đó dẫn theo Đại Lực thong dong rời đi.
- Tiểu tử này càng ngày càng không chút kiêng kỵ, trước kia còn ném một viên một viên một, hiện tại trực tiếp ném tất.
Ninh Bất Phàm lắc đầu, nhiều năm như vậy đay là lần đầu tiên nhìn thấy một người không hợp thói thường như vậy.
Đại Lực bên cạnh nhẹ giọng nói:
- Đại lão kia, có phải còn có một loại khả năng, trước đây không ném như vậy, là bởi vì lượng đạn hạt nhân dự trữ không đủ…
- ...
Khóe miệng Ninh Bất Phàm giật giật một cái, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không cách nào phản bác.
Dựa vào tính cách của Trần Thư, nếu để cho hắn một ngàn viên, một vạn viên hắn cũng dám ném…
- Nhưng mà chí ít có thể giải vây được…
Trong lòng Ninh Bất Phàm hiểu rõ mục đích của Trần Thư.
Nhưng hắn làm như vậy sẽ trực tiếp trở thành mục tiêu săn giết đầu tiên của Sa Hoàng!
Đa số hung thú đều muốn vây quét Trần Thư, sự an toàn của những người còn lại được bảo vệ, hy vọng sinh tồn gia tăng càng lớn.
...
Không đơn thuần chỉ là hung thú và nhân loại hải vực, thế lực quốc gia trên đại lục cũng dựa vào khoa học kỹ thuật thiết bị, quan sát đo đạc bạch sắc quang mang trên biển.
Cũng thông qua mạch lưới truyền thông truyền bá đến toàn quốc.
Giờ khắc này, toàn cầu đều chấn động!
- Điên rồi, thật sự điên rồi…
- Nếu như ta nhớ không lầm, đây là vũ khí tiêu biểu của Tội phạm Nam Giang?
- Hung thú Hải vực chọc ai không chọc, cứ hết lần này tới lần khác muốn động vào tội phạm, thật sự cho rằng hắn dễ ức hiếp như đồng loại sao…
Trong lúc nhất thời, vô số người thần sắc phấn khởi, vì hắn mà gào thét thành tiếng.
Mấy tháng qua, nhân loại liên tục bại lui, mặc dù cũng không ít lần đại phản kích, nhưng tính công kích hoàn toàn không kích thích thị giác bằng đạn hạt nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận