Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1307: Kết thúc sự kiện hung thú

Giọng điệu của nó đầy kiêu ngạo, nhấn mạnh vào từ “Đại”!
- Hơn nữa nếu như không phải vì nó rời khỏi Long Uyên thì sự kiện hung thú có lẽ đã không xảy ra rồi!
Đại Tuyết Vương mở miệng nói:
- Ta nhớ hình như là nó đi giải cứu một con gà yếu ớt, không phải là một người nào đó ở đây đấy chứ?
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn sáng suốt lựa chọn im lặng, trong lòng lại thầm nói:
- Ta là vì cứu Liễu Phong nên mới triệu kiến Ám Vương, vậy con gà yếu ớt kia là Liễu Phong, không liên quan gì đến ta, không liên quan gì đến ta cả…
Ánh mắt Tần Thiên lại nhìn lướt qua, trên đó hiện lên một mạt ý cười khó giải thích được.
- ...
Tất cả mọi người đều duy trì yên lặng, điều đáng sợ nhất ở Đại Tuyết Vương chính là phạm vi kỹ năng của nó, có thể nói là thuộc hàng đứng đầu thế giới.
Nhưng không ngờ ngay cả nói chuyện cũng là một phạm vi công kích…
Khi Hoàng Kim Ngự Thú Sư tiến về phía Long Uyên, thực sự đã nhìn thấy Tuyết Vương rồi, chỉ là chưa hề có bất kỳ giao lưu nào thôi.
Hôm nay mới biết, hoá ra nó là một Tuyết Vương như vậy!
- Được rồi!
Đại Tuyết Vương lên tiếng:
- Các ngươi đừng chậm trễ thời gian của ta, ta còn muốn đi giải phóng khu vực nhỏ yếu khác!
- ...
Mọi người vẫn duy trì yên lặng.
Đại lão, ngươi đi nhanh một chút đi, không có người nào muốn chậm trễ ngươi…
Hô hô hô!
Xung quanh thân thể Đại Tuyết Vương xuất hiện gió tuyết xoay tròn, trong nháy mắt bay cao lên, biến mất không thấy gì nữa, chân trời lưu lại một đạo sương lạnh màu xanh lam hình thành quỹ tích.
- Hiệu trưởng, đây thật sự là Khế Ước Linh truyền kỳ?
Trần Thư mở miệng hỏi, trong mắt tràn ngập hoài nghi, hoàn toàn không dự liệu được tính cách của con hàng này.
- y…Là nó…
Vẻ mặt Tần Thiên tràn đầy bất đắc dĩ, hiển nhiên là đã sớm có lĩnh hội khắc sâu.
Một tên Ngự Thú Sư Hoàng Kim hỏi:
- Tần hiệu trưởng, không thể nào, trước đây ta từng tới Long Uyên, Đại Tuyết Vương luôn là một bộ dáng cao lãnh cao ngạo..
- …
Tần Thiên quan sát bốn phía, xác nhận Tuyết Vương đã đi xa mới nhẹ giọng nói ra:
- Đó là bởi vì…Lão gia tử sợ nó làm hung thú Long Uyên nổi giận, vậy mới khiến nó tận lực ít mở miệng.
- ...
Mọi người duy trì yên lặng, trong lúc nhất thời đều cảm thấy lão gia tử thật sự là có đại trí tuệ…
- Được rồi, không nên nói nó nữa.
A Lương sâu kín nói:
- Trừ phi các ngươi không sợ lúc đi tiểu bị đông lại…
- ...
Thân thể mọi người chấn động, cũng không dám tiến hành thảo luận nữa.
- Được rồi, tất cả giải tán đi! Thành phố Long Tinh đã giải trừ nguy hiểm cấp một.
Tần Thiên mở miệng nói:
- Phía chính phủ sẽ chuyên tâm xử lý chuyện kết thúc.
Bây giờ Truyền Kỳ cấp đã ra, nguy cơ hung thú đương nhiên sẽ qua một đoạn thời gian.
Mọi người nhộn nhịp gật đầu, rời khỏi nơi này.
Về phần thi thể ba con sinh vật Long Uyên trên mặt đất là bị một mình Đại Tuyết Vương diệt sát, tự nhiên là phía chính phủ thu lấy.
Tần Thiên triệu hoán cành của mình ra, chỉ là không có óng ánh như trước kia mà là có chút ám trầm, hiển nhiên là không khôi phục lại.
Cũng may sinh vật Long Uyên đã tử vong, lực phòng ngự thùng rỗng kêu to, tự nhiên là ngăn không được cành.
Xèo xèo!
Cành hòa thành một đài máy móc tinh vi, phá giải lấy vật liệu quan trọng trong thân thể hung thú.
Tần Thiên quay đầu nhìn về phía đám người Tần Thư, đang muốn mở miệng nhưng tại chỗ lại không có một ai.
- Hả?
Vẻ mặt của lão khẽ giật mình, ánh mắt thoáng nhìn.
Chỉ thấy năm người cưỡi Lôi Điểu biến dị, xách theo đao mổ heo không ngừng chém vào một thi thể sinh vật Long Uyên khác.
Phạch phạch!
Trong lúc nhất thời, đốm lửa văng ra bốn phía, nhưng không chém được một mảnh vảy.
- Năm người các ngươi có phải bị bệnh hay không…
Khóe miệng Tần Thiên giật một cái, mở miệng nói ra:
- Cái này mẹ nó là hung thú Long Uyên, không phải heo nuôi trong nhà!
- Ta mẹ nó!
Trần Thư quan sát đao mổ heo trong tay, chỉ thấy phía trên lưỡi đao đã xoắn lại.
- Lão Tạ, cái đồ chơi này của ngươi không dùng được!
- ...
Trong mắt Tạ Tố Nam có không phục, nói:
- Xem ra đao mổ heo của ta còn phải cải tiến, rõ ràng hung thú chết rồi cũng không chém nổi.
Năm người bất đắc dĩ liếc nhau một cái, chỉ có thể lựa chọn buông tha.
- Hung thú Long Uyên này có cái rắm quan hệ cùng với các ngươi!
Tần Thiên mở miệng nói ra:
- Hơn nữa loại hung thú đẳng cấp này, các ngươi có thể cần dùng đến?
- Ai nói không có quan hệ?
Trần Thư nghiêm túc nói:
- Đại Tuyết Vương là Khế Ước Linh của lão gia tử, A Lương là hậu nhân của lão gia tử, ta lại là huynh đệ của A Lương!
- Đổi một chút, tương đương với ba cái hung thú là ta giết, ta cầm chiến lợi phẩm của mình, không phải chính đáng sao?
- ...
Khóe miệng Tần Thiên giật một cái, suy luận tội phạm gì đây?
Tay phải của lão lại xuất hiện vài gốc cành, trói năm người lại.
- Thu hoạch của các ngươi trong khoảng thời gian này còn chưa đủ?
Tần Thiên nhíu mày, hỏi:
- Hiện tại danh tiên của các ngươi so với Ngự Thú Sư Vương cấp chúng ta còn nổi hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận