Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1082: Hình tượng của Ngự Long Vệ đáng lo ngại

- Hả? Quán quân gì? Tổ chức tội phạm các ngươi cũng tiến hành tranh tài sao?
- ...
Trần Thư thiếu chút nữa không thở được, ngươi đúng là có sức tưởng tượng mà!
Nhưng nghĩ đến biên cảnh quân quanh năm thủ vệ ở chỗ này, không hề biết tin tức trong nước nên cũng thoải mái lại.
- Tiểu tử, cải tạo thật tốt nhé!
Đoàn trưởng biên cảnh quân thở dài, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
- Ta…
Trần Thư đang muốn giải thích một chút lại trực tiếp bị Trần Thanh Hải cắt ngang.
- Chúng ta đang chuẩn bị dẫn hắn trở về cải tạo!
Dứt lời, đoàn người trực tiếp rời khỏi biên cảnh, bước lên đại lục.
- Tuổi quá trẻ, đáng tiếc thật…
Biên cảnh quân nhìn bóng lưng của đám người, trong mắt tràn đầy tiếc hận…
- Không phải, ta mẹ nó là quán quân mà!
Trần Thư vội vã gầm lên, mới về nước đã xảy ra chuyện quái quỷ gì thế này?
- Có thể là do khí chất của ngươi quá rõ ràng!
Vẻ mặt đám người Tần Thiên tươi cười, nói:
- Cái gì cũng sẽ thay đổi thôi, chỉ có khí chất tội phạm của ngươi là không!
- ...
Trần Thư gục xuống đầu, hắn nhớ đến bản thân mình trước đây không hề nổi bật như vậy…
Không bao lâu, Thiên Băng Phượng Vương đã đi tới trên không thành phố Nam Thương.
- Ta đi trước!
Tổng đốc Nam Thương nhìn mọi người, nói xong thì nhảy xuống, trở về tòa nhà văn phòng lớn của mình.
Thiên Băng Phượng Vương tiếp tục bay về phương bắc, chuẩn bị đưa mọi người đến trên không kinh đô.
- Vương cấp các ngươi rảnh quá nhỉ!
Trần Thư mở miệng nói, không ngờ lại bắt tay hành động với ba người này.
- Thực sự cho rằng Vương Cấp là đám thổ phỉ đầu đường xó chợ sao!
Trần Thanh Hải mở miệng giải thích:
- Nghe thấy mấy người các ngươi xảy ra chuyện, lão Tần và lão Liễu gần như chạy sắp cả nước mới tìm được ta và Tổng đốc Nam Thương đấy.
Đám người Trần Thư hơi ngẩn ngơ, thì ra là nguyên nhân như vậy!
- Hiệu trưởng, ta…
Trong mắt bốn người trong mắt đã có chút cảm động, không ngờ hai người lại quan tâm bọn hắn như vậy.
- Đừng nghĩ nhiều!
Tần Thiên ho khan một tiếng, nói:
- Các ngươi ở nước ngoài thêm một giây thì có thể sẽ bôi nhọ hình tượng của học phủ chúng ta!
- Đến lúc đó, một học phủ đỉnh cấp thế giới sẽ trở thành trại tập trung tội phạm, ta làm gì còn mặt mũi mà đối mặt với hiệu trưởng nhiệm kỳ trước chứ?
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, nói:
- Sao có thể như vậy được chứ? Bốn người chúng ta đều là thanh niên tốt trong thời đại mới mà!
- Còn dám nói nữa?
Tần Thiên trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Ném loạn đạn hạt nhân, không một chút cố kỵ, ngươi cảm thấy hiện tại người ngoại quốc đối xử với ngươi như thế nào?
Trần Thư hơi suy tư một chút, thử thăm dò nói:
- Ăn bẩn sống lâu, ném loạn bừa bãi?
- Xéo đi!
Tần Thiên ký đầu hắn, đây chính là kết quả tự kiểm điểm của hắn sao?
Trần Thư cúi đầu xuống, không tiếp tục mở miệng nữa.
Nhưng hành động cứu viện của Tần Thiên và Liễu Phong khiến hắn vô cùng cảm động, trong lòng ghi nhớ chuyện này.
...
Không lâu, Thiên Băng Phượng Vương đi tới trên không kinh đô.
- Lão Tần, lần này ngươi nợ ta một món nợ ân tình!
Trần Thanh Hải mở miệng nói, hắn còn bận rộn hơn tổng đốc các tỉnh khác, có thể bỏ ra thời gian đích thân đi quả thật không dễ dàng gì.
Tần Thiên nhíu mày, cười nói:
- Ta lập tức có thể trả lại cho ngươi?
- Hả? Cái gì?
Trần Thanh Hải hơi ngẩn người, trong mắt có chút nghi hoặc.
Chỉ thấy Tần Thiên chỉ chỉ về phía Trần Thư bên cạnh, nói:
- Hắn sắp sang năm thứ tư đại học rồi, sau khi tốt nghiệp thì tới tổng bộ Ngự Long Vệ của các ngươi được không? Dựa vào thực lực của Trần Thư, chắc chắn có thể giải quyết được hầu hết mọi chuyện!
- Lấy oán trả ơn đúng không?
Trần Thanh Hải mở to hai mắt nhìn, nói:
- Ta mẹ nó không chọc giận gì ngươi mà?
- ? ?
Trần Thư quay đầu nhìn lại, có ý gì đây?
- Quả thực không được…
Tần Thiên chỉ chỉ đám người A Lương, nói:
- Ba tên này làm quà tặng tặng cho Ngự Long Vệ các ngươi!
A Lương và Vương Tuyệt liếc nhau, trong lòng đồng thời suy nghĩ:
Sao lại trở thành quà tặng chứ?
- Thôi dẹp đi?
Trần Thanh Hải quả quyết nhảy xuống lưng điểu, không dám có chút do dự.
Thực sự thu nhận đám người Trần Thư thì hình tượng của Ngự Long Vệ thành cái hình dạng gì chứ?
- Không phải chứ, cân nhắc thêm chút nhé!
Tần Thiên la lớn, muốn giữa hắn ta lại.
Kết quả Trần Thanh Hải vô cùng kiên quyết, cưỡi Khế Ước Linh biến mất trong tầm mắt.
Đám người Trần Thư ngửa đầu nhìn lên trời, khuôn mặt tràn đầy u buồn.
Là quán quân Bạch Ngân toàn quốc, tổ hắc thiết hạng ba, bọn hắn lại bị ghét bỏ?
Trần Thư phiền muộn nói:
- Hiệu trưởng, lão sư, chúng ta thật sự không được hoan nghênh như vậy ư…
- Điều này sao…
Hai người Tần Thiên và Liễu Phong bị hỏi khó.
Vấn đề như này quả thật hơi khó trả lời!
Một lúc sau, Tần Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi:
- Quả thực không phải, chúng ta chỉ là nằm vùng ở trong tổ chức tội phạm thôi mà! Dựa vào năng lực của ngươi, hai năm nữa là có thể làm lãnh đạo được rồi!
- …
Đám người Trần Thư ngẩn ngơ, dường như đường ra này cũng không tệ nhỉ!
Lúc này, Thiên Băng Phượng Vương đã đi tới trên không của Hoa Hạ học phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận