Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1097: Ta không giao hàng thì các ngươi cũng không thèm giao tiền sao?

- Nếu thực sự dám buông thả bản thân, đến lúc đó ta sẽ phái toàn bộ người của học phủ tới tóm ngươi lại!
- Haizz…
Trần Thư thở dài, nói:
- Hiệu trưởng, không làm tội phạm, vậy ta có thể làm gì đây?
- Có đôi khi ta thực sự rất hận bản thân mình vô dụng, một thân sở học, toàn bộ đều là vì chuẩn bị trở thành tội phạm!
- Ngươi im miệng đi!
Khóe miệng Tần Thiên giật giật một cái, quát lên:
- Thực ra nghề nghiệp có thể lựa chọn rất nhiều mà.
Hắn ta vỗ vỗ bả vai Trần Thư, hai người ngồi xuống trên ghế sô pha của phòng khách.
- Ngươi có thể lựa chọn tiếp tục ở lại…
Tần Thiên vẫn chưa nói xong, đã vội vã dừng lại, nói:
- Haizzz! Ta không nói nữa!
- ...
Tiếp theo, hắn ta lại mở miệng nói:
- Ngươi có thể lựa chọn làm Trấn Linh Quân, chống cự sự xâm lấn của hung thú! Đúng lúc ngươi cũng có thiên phú, hơn nữa thuận tiện tẩy trắng một đợt.
- Haizzz… còn có gì nhỉ?
Trong lòng Trần Thư không khỏi đến nghĩ đến: Trở thành Trấn Linh Quân dường như không thể tùy ý ném đạn hạt nhân…
- Vậy ngươi gia nhập Ngự Thú Đoàn công ty lớn trong nước!
Tần Thiên mở miệng nói:
- Chẳng những có tiền lương cố định kếch xù, hơn nữa còn có thể được chia Dị Không Gian săn thú!
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Ta không thích bị người ta quản…
- Vậy bản thân tự thành lập Ngự Thú Đoàn, không chỉ không bị người ta quản mà lợi ích cũng là của mình tất!
Tần Thiên lại nhấn mạnh nói:
- Nhưng nhất thiết phải tuân thủ luật pháp!
- Hiệu trưởng, có lúc nào ta không tuân thủ luật pháp sao?
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, nói:
- Nếu ta vi phạm thì đã sớm bị tóm lại rồi!
Tròng mắt hắn đảo một vòng, mở miệng hỏi:
- Chính phủ không vì thiên tài chúng ta mà thành lập ra một nghề nghiệp sao?
Theo lý mà nói, Trần Thư đã hao phí phần lớn tài nguyên, học phủ sẽ không dễ dàng để hắn rời đi như vậy.
- Không có, học phủ đều là tự do bồi dưỡng.
Tần Thiên lắc đầu, nói:
- Nếu quả thật là thiên tài, bất luận là làm ở ngành nghề nào, cũng có thể làm tốt được!
- Ví dụ như nói, Vương giả ngự thú đoàn bậc nhất trong nước, bộ trưởng Ngự Long Vệ, tổng quân đoàn trưởng Trấn Linh Quân vân vân, đều là từng bước tự mình leo lên.
- Như vậy sao?
Trong mắt Trần Thư đã có chút suy tư, bản thân quả thực phải suy nghĩ về con đường tương lai phía trước mới được.
- Ngoại trừ làm tội phạm, ta tin tưởng những nghề nghiệp khác ngươi cũng có thể làm tốt được.
Liễu Phong cười cười, hắn ta sẽ không quá quấy nhiễu sự phát triển của Trần Thư, để tránh kiểm soát tiềm lực của hắn.
Hắn ta nghiêm túc nói:
- Chỉ cần ngươi có thể tuân thủ luật pháp đã khiến lão sư kiêu ngạo rồi!
- Yên tâm đi, lão sư, ta sẽ không làm tội phạm!
Trần Thư nặng nề gật đầu, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
- Tốt!
Liễu Phong nghe thấy vậy thì cười một tiếng, xoay người cùng Tần Thiên rời đi.
- Hiệu trưởng, chờ một chút!
Trần Thư vội vã gọi hai người lại, nói:
- Một vạn học phần trước đó đã nói xong, lúc nào thanh toán?
- ? ? ?
Hai người liếc nhau một cái, vẻ mặt thoáng chốc ngưng trọng.
Ngươi mẹ nó không phải vừa mới trả lời thề son sắt không làm tội phạm ư?
Tần Thiên hít sâu một hơi, nói:
- Một vạn học phần vừa rồi là phí mua trái tim kia, ngươi mẹ nó cũng đã lấy lại đồ rồi, còn bắt chúng ta phải trả tiền nữa sao!
Vẻ mặt Trần Thư nghiêm túc, chất vấn:
- Chẳng lẽ ta không giao hàng, các ngươi cũng không trả tiền ư?
- ? ? ?
Tần Thiên và Liễu Phong lại lần nữa khẽ giật mình, cái này mẹ nó là suy luận nghịch thiên gì đây?
Grừ!
Trong nháy mắt, chín Khế Ước Linh phá vỡ không gian, ánh mắt nhìn phía Trần Thư, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
- y da… Bệnh nghề nghiệp… Đừng kích động!
Thân thể Trần Thư chấn động, trên mặt nở nụ cười, an ủi hai người.
Một giây sau, hắn quay người vội vàng chạy về phòng.
- Tiểu tử này…
Hai người liếc nhau một cái, trong mắt xuất hiện tia cười khổ.
Liễu Phong thử thăm dò nói:
- Nếu không trực tiếp nhốt hắn vào bên trong Long Uyên đi, nếu thật sự có bản lĩnh thì giao cho Long Uyên luôn.
- Thôi dẹp đi!
Tần Thiên lắc đầu, nói:
- Đến lúc đó dẫn một đống hung thú đỉnh cấp trở về, lão gia tử cũng không chịu nổi đâu!
- Có đạo lý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận