Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 980: Toàn bộ ký túc xá đều là hạng người nghĩa bạc vân thiên cả (2)

- Chỉ là phần thưởng đặc biệt cho nhiệm vụ của bọn ta, lúc nào thì mới có thể nhận được đây?
- Bất cứ lúc nào cũng được, trường học sẽ sớm chuẩn bị xong xuôi thôi.
Liễu Phong cười cười, nghiêm túc nói:
- Biểu hiện của các ngươi đều không tệ, nói đúng ra thì là tương đối tốt!
Trên mặt của hắn có vẻ tán thưởng, quả thật là không hề ngờ được sẽ có thành tích tốt đến như thế.
Ba người đều giành lấy được tư cách thi đấu thế giới, e rằng vị trí phó hiệu trưởng của nhiệm kỳ tiếp theo, ngoại trừ hắn ta ra cũng không còn ai có thể đảm nhận rồi!
- Liễu giáo sư, ừm… ta có chút chuyện…
Từ Tinh Tinh đột nhiên mở miệng, dường như là có tâm sự gì đó.
- Chuyện của ngươi ta đã biết rồi!
Liễu Phong cười cười mà nói:
- Dựa vào thành tích của ngươi bây giờ, ngươi hoàn toàn có thể vào được Hoa Hạ học phủ. Để khi trở về ta sẽ bảo Tần ca liên lạc với hiệu trưởng của các ngươi một chút là được.
Trong mắt Từ Tinh Tinh ánh lên một tia kinh hỉ, hắn nói tiếp:
- Vậy ta có thể trở thành học sinh của ngài hay không?
- Tất nhiên có thể!
Liễu Phong không hề do dự mà đáp ứng, trong lòng cùng không khỏi thầm nghĩ: Bây giờ ta đã được chào đón như vậy rồi sao?
Từ Tinh Tinh gãi gãi đầu mà nói:
- Lão sư, vậy chuyện phí thu nhận đồ đệ…
- ?
Thoáng chốc vẻ mặt Liễu Phong đã cứng đờ lại, hóa ra mục đích của ngươi là cái này sao!
Người ta đều sẽ trả một khoản phí bái sư, chỉ có hắn ta là bắt đầu khơi dòng…
Liễu Phong suy tư một chút rồi nói:
- Để trở về bù lại cho ngươi một ít, coi như là ban thưởng cho ngươi!
- Thật sao?
Vẻ mặt Từ Tinh Tinh đầy nét tươi cười, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy.
Liễu Phong gật gật đầu, hắn ta nói:
- Từ trước đến giờ ta đều là nói lời giữ lời!
- Vậy lần nào ngươi cũng nói muốn hoả táng Trần Thư…
A Lương ở một bên lại lầm bầm nói.
- ?
Trần Thư trực tiếp một cái bóp lấy cần cổ của A Lương mà nói:
- Tên tiểu tử ngươi đây là đang châm ngòi thổi gió đúng không…
- Dám khi dễ đội trưởng của bọn ta sao? Lợi hại lắm rồi nhỉ?
Vương Tuyệt và Tiểu Tinh lập tức đứng ra, không hề do dự một chút nào.
- Không hổ là đồng đội của ta!
Lúc này, A Lương đang bị Trần Thư đè ép, trong miệng hét lên:
- Huynh đệ chúng ta đồng lòng, liên thủ chống lại tội phạm!
Một giây sau, hai người quả quyết đánh tới, trong miệng còn quát:
- Ngươi là cái thứ không có mắt nhìn, chọc phải đội trưởng tội phạm của bọn ta làm cái gì hả?
Dứt lời, cả hai người đã gắt gao ngăn chặn đầu của A Lương lại, bày ra bộ dạng vô cùng phẫn uất.
- …
Chẳng những là A Lương ngây ngẩn cả người mà ngay cả Trần Thư cũng đều không kịp phản ứng lại nữa.
Quả nhiên toàn bộ ký túc xá đều là hạng người có tình có nghĩa cả mà…
- Đám tiểu tử này!
Liễu Phong lắc đầu cười cười, quay người nhìn về phía đại dương mênh mông vô bờ mà lẩm bẩm:
- Thời đại của người tuổi trẻ sắp tới rồi…
Trong mắt của hắn ta tràn ngập vui mừng, bây giờ đám người Trần Thư đã trở thành nhân vật đại biểu cho thế hệ trẻ tuổi rồi.
Không có một ai biết điểm cuối cùng của bọn hắn là nơi nào, nhưng điều duy nhất có thể xác định chính là bọn hắn nhất định sẽ càng đi xa hơn so với các tiền bối đi trước.
Ba ngày sau đó.
Bờ biển phía Tây trên đảo Thánh Ngự.
Đám tuyển thủ ai nấy cũng vác theo hành lý. Bây giờ trận tranh tài đã kết thúc rồi, tất nhiên mọi người sẽ chuẩn bị rời khỏi đảo Thánh Ngự.
Hải Vương Hào bỏ neo bên cạnh hòn đảo, phụ trách đưa đám tuyển thủ trở về đại lục an toàn.
- Cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Trần Thanh Hải đứng ở boong thuyền, thoải mái mà duỗi cái lưng mệt mỏi.
- Lão Trần, tiền lương của ta lúc nào thì kết toán đây?
Liễu Phong cười cười mà sải bước đi tới. Thân là nhân viên làm công, tất nhiên là phải trả công một chút rồi.
- Ngươi cũng chỉ phụ trách tiếp cận Trần Thư thôi, lượng công việc lại không lớn, cần tiền lương làm cái quái gì chứ?
Trần Thanh Hải nhếch miệng, cường điệu nói:
- Hơn nữa hắn còn là học sinh của ngươi nữa kìa!
- Lời này của ngươi mà là con người nói ra sao?
Liễu Phong mở to hai mắt nhìn hắn ta mà nói:
- Không có ta, ngươi cho rằng trận đấu này có thể thuận lợi tiến hành à? Ngươi có tin hay không, nếu không phải bởi vì ta thì có lẽ toàn bộ hòn đảo Thánh Ngự này đều nổ tung lên rồi!
- Thôi dẹp đi nhé!
Trần Thanh Hải nhún vai, nói:
- Ta cảm thấy tên tiểu tử Trần Thư này cũng không tệ, không có thích gây họa như ngươi nghĩ thế kia.
Vừa dứt lời, toàn bộ hòn đảo đột nhiên truyền đến một trận còi báo động chói tai.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều kinh ngạc, trong mắt có sự hoảng loạn và khó hiểu.
- Mẹ nó lại có người xâm nhập vào Không Gian Cấm Kỵ ư?
Thân thể Trần Thanh Hải chấn động, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
- Lão Liễu, ngươi bảo vệ sự an toàn của bọn hắn!
Dứt lời, hắn ta cưỡi Khế Ước Linh, chuẩn bị tiến về dưới đáy hòn đảo.
Nhưng chưa bay được trăm mét, tiếng cảnh báo im bặt dừng lại.
Không bao lâu, Diệp Vũ cưỡi một Khế Ước Linh bay tới, trong tay đang nhấc một nam sinh mặc quần áo bệnh nhân tâm thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận