Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 634: Từ khoảnh khắc đó, hắn và Trần Thư không đội trời chung!

- Sao ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy nhỉ…
Rầm!
Đột nhiên, cửa ký túc xá bị mở ra, A Lương nhếch nhác bước vào.
- A Lương, đây là trào lưu ở quê ngươi đấy à?
Trần Thư hơi giật mình, có chút bất ngờ với bộ dạng của đối phương.
- Cái gì mà xin cơm? Ca đây sắp đạt đến đỉnh cao của cuộc đời rồi!
A Lương không nhịn được mà cười điên cuồng, sau đó chạy vội vàng vào phòng tắm.
Ầm!
Bởi vì đi quá nhanh mà hắn ta đâm thẳng vào tường, trong nháy mắt gạch men trên tường nứt toác.
- Chết tiệt!
A Lương xoa xoa trán rồi đứng dậy, không để ý mà trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm.
- Hả, đột phá lên Hắc Thiết Cấp rồi sao?
Trần Thư nhướng mày, ngay lập tức phát hiện sự thay đổi của đối phương.
Nửa giờ sau, A Lương mặc một chiếc quần cộc màu đỏ, đứng thẳng người, vẻ mặt u sầu nhìn ra màn đêm đang bao phủ phía bên ngoài ban công.
Trần Thư ngẩng đầu lên nói:
- Còn giả bộ suy nghĩ cái gì đó?
- Chao ôi, có người trầm mê trong Makka Pakka, còn có người thì đã lên kế hoạch cho tương lai của Kinh Đô rồi.
A Lương thở dài nói:
- Sự khác biệt giữa người với người cũng quá lớn!
- A Lương, ngươi bị gì vậy?
Trần Thư nhướng mày, đi ra phía ban công.
Hắn đang định nói thì một cơn gió lạnh ập đến!
Vù vù!
Thân thể A Lương run lên, rùng mình một cái.
Lúc này, hắn ta mới biết được cái gọi là gió thổi lạnh mông là như thế nào!
- Chết tiệt, lạnh quá! Không phải thân thể Hắc Thiết Cấp là kim cương bất hoại sao?
A Lương không thể cầm cự được nữa, co rúm người lại như bị ốm vậy.
- Thậm chí ta còn không thể tắm nước lạnh nữa!
Trần Thư giật giật khóe miệng mà nói:
- Đây là Kinh Đô, ký túc xá lại không có máy sưởi, giữa mùa đông mà ngươi đi tắm nước lạnh, ngươi có bệnh à?
- Tại ta nghĩ tắm nước lạnh có thể trông trẻ tuổi hơn không phải sao?
A Lương rùng mình mặc lại quần áo.
Tràn Thư nghiêm túc gật đầu nói:
- Xem ra vẫn còn trẻ chán!
-Thật à?
A Lương ngạc nhiên hỏi, ngay lập tức cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Trần thư mở miệng nói:
- Không phải sao? Đông lạnh như tôn tử vậy, đúng thật là trẻ chán!
- A Lương, ngươi đã thức tỉnh Khế Ước Linh nào vậy?
Trần Thư ngồi xuống trên ghế sô pha, nhìn A Lương đang bị đông cứng như một con chó.
- Ta hy vọng ngươi không quá khiếp sợ!
A Lương nghe xong lời này, lập tức trở nên phấn khích và hăng hái.
Trong chốc lát, một bóng dáng màu trắng đã đánh tới.
- Hả?
Vẻ mặt Trần Thư bình tĩnh, trực tiếp vươn tay phải ra tóm chặt lấy.
- Chết tiệt, cái bánh bao gì to thế này hả?
Hắn nhìn kỹ chiếc bánh bao trên tay mình, không khỏi nuốt nước bọt.
Ựt! Ựt!
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, “bánh bao” trong tay hắn bỗng mở to đôi mắt long lanh với ánh mắt đầy sợ hãi.
- Cái gì mà bánh bao lớn? Khế Ước Linh của ta đó!
Khóe miệng A Lương giật giật, trực tiếp đoạt bánh bao lại.
Một viên cầu màu trắng lăn lộn trên ghế sô pha, trông vô cùng thích thú.
- Đây chính là Khế Ước Linh của ngươi đấy à? Sao ta chưa từng nghe nói về sinh vật này vậy?
Trần Thư nhướng máy, nhưng trong mắt không hề có ý khinh thường.
Hắn biết rõ một đạo lý: Những thứ càng dễ thương thì càng đáng sợ, chẳng hạn như Smile của hắn.
- Nó chắc chắn không có trong tài liệu giảng dạy.
A Lương gật đầu nói:
- Nó là Hàn Băng Tuyết Đoàn, là Khế Ước Linh cấp S!
Trong mắt hắn ta lóe lên tia không giải thích được, vẻ mặt phấn khích và vô cùng tự hào.
- Không phải chỉ là cấp S thôi sao?
Trần Thư nhún vai, không để ý lắm, Khế Ước Linh cấp SS cũng đã bị hắn đánh bại nữa kìa.
- Ngươi không hiểu đâu!
A Lương không nhiều lời, xoa xoa Tiểu Tuyết Đoàn một chút, sau đó thu hồi nó lại.
- Lão Vương thì sao?
Trần Thư mở miệng hỏi, ba người bọn họ đều đã lên Hắc Thiết Cấp nên đã sớm có thể làm việc cùng nhau.
- Chắc cũng sắp đột phá rồi, tài năng Ngự Thú của hắn ta cũng không tệ.
Hai người nán lại nói chuyện với nhau một lát, Lôi Viên của A Vương đã thăng lên cấp SS, nhưng hắn ta có vẻ chú ý đến Tiểu Tuyết Đoàn mới vừa thức tỉnh hơn.
Ngày hôm sau lúc chạng vạng tối, Trần Thư mang ba lô tác chiến trên lưng, chuẩn bị rời khỏi ký túc xá.
- A Lương, ta muốn đến Đấu Linh Trường để so tài, ngươi muốn đi cùng ta không?
- Ta không đi đâu, gần đây ta hơi mệt nên cần phải nghỉ ngơi thật tốt!
A Lương lắc đầu, nằm dài trên ghế sô pha nghịch điện thoại.
- Sống là phải vận động, ngươi có chắc là sẽ không đi không?
- Ai nói vậy? Thế sao Vương Bát có thể sống lâu như vậy chứ?
- …
Trần Thư quay người rời khỏi ký túc xá, đi đến Đấu Linh Trường ở Kinh Đô. Nếu như hắn lại chiến thắng một lần nữa, hắn sẽ có thể tiến vào top ba của năm, tiến gần hơn một bước đến chức vô địch.

Lúc này ngồi trong chiếc xe màu đen, Tô Hàn nắm chặt tài liệu trong tay: Tội phạm Nam Giang Trần Thư, sinh viên năm nhất của Hoa Hạ học phủ, cấp Hắc Thiết Nhị Tinh, Khế Ước Linh Smile cấp D, Nguyên Tố Thú cấp D.
- Thiếu gia, người sao vậy?
Tài xế đang lái xe nhận thấy vẻ mặt của Tô Hàn có chút kỳ lạ, nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận