Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 539: Nếu như gặp phải nguy hiểm thì cứ ném tro cốt của ta lên

- Xin chào!
- Chào các ngươi!
Giờ thì ba người cũng xem như là quen biết lẫn nhau, cộng thêm việc cả ba đều có chút hội chứng xã giao trâu bò nên trái lại bọn họ không có bất kỳ sự lúng túng nào cả.
Không lâu sau, mấy người Từ Tinh Tinh, Hứa Tiểu Vũ, Hạ Băng đều lục tục tới.
- Tốt lắm! Thật tốt quá!
Trần Thư có chút vui mừng, đương nhiên hắn đang nói về đồ ăn trong tay mọi người.
Trương Đại Lực hỏi:
- Phương Tư tỷ đâu rồi?
- Có chút bận, muộn một chút mới đến.
Trần Thư nói:
- Chúng ta ăn trước! Không cần đợi nàng đâu!
Hắn nói xong thì mọi người bắt đầu nhóm lửa, sau đó cho các loại gia vị vào nồi.
- Hôm nay là lần đầu tiên Trần Thư ta mời mọi người ăn lẩu, các vị cứ ăn tự nhiên, không cần khách khí!
- ?
Ánh mắt của những người còn lại đều quay sang nhìn hắn, ngươi đúng thật là không biết xấu hổ mà!
Một đám người hòa thuận vui vẻ cùng ngồi quây quần bên nhau ăn lẩu.
Mặc dù Trần Thư không đóng góp được gì, nhưng ít nhất thì hắn cũng gọi mọi người tới tụ tập với nhau, dù sao mọi người cũng không để ý chút tiền đồ ăn này.
- Sau này, nếu các ngươi có chuyện gì thì cứ trực tiếp tới gặp ta!
Trần Thư vỗ ngực rồi nói:
- Ai dám chọc các ngươi, ta cho nổ tung trường học của hắn!
- …
Tất cả mọi người đều không nói nên lời, nếu như ngươi đã nói như vậy thì còn có ai dám tới tìm ngươi nữa chứ?
Trong lúc mọi người đang ngồi ăn uống với nhau thì một nam tử trung niên bước xuống lầu.
- Má nó, một đám không nên thân!
Liễu Phong lẩm bẩm rồi lắc đầu nói:
- Xem ra, ta có thể trở thành ứng cử viên chức phó hiệu trưởng được hay không còn phải phụ thuộc vào Trần Thư rồi!
Tòa nhà ba tầng trước mặt chính là nơi hắn ta làm việc và nghỉ ngơi.
- A?
Liễu Phong ngẩng đầu lên, chỉ thấy khói trắng từ trên nóc nhà bay ra, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Lúc này, Trần Thư vẫn chưa nhận ra nguy hiểm đang ập đến.
Trần Thư bấm điện thoại gọi Phương Tư, hắn nói:
- Alo, Phương Tư tỷ, còn thiếu mỗi ngươi nữa thôi đấy!
- Ta gửi vị trí cho ngươi nhé!
- Được, để ta xem thử! Hả?
Phương Tư đang nghe máy thì vẻ mặt đột ngột thay đổi, nàng nói:
- Ngươi có chắc là ở đó không?
- Sao thế?
Trần Thư nhét ba, bốn viên cá viên vào trong miệng, mơ hồ không rõ mà nói:
- Phong cảnh ở đây đẹp lắm, mà lại không có ai ở đây.
- Hơn nữa, trên tầng thượng còn có hoa ai đó trồng, tuy nhìn không đẹp nhưng ăn ngon lắm!
Trần Thư gắp một đóa hoa màu vàng đã được nấu chín rồi cẩn thận thưởng thức.
- Con mẹ nó, ngươi hái hoa mất rồi sao?
Vẻ mặt của Phương Tư kinh ngạc, cơ thể lập tức cứng đờ.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
- Hôm nay, có lẽ ta có chút không thoải mái… Các ngươi cứ ăn đi…
- Ngoài ra, nhắc nhở các ngươi một câu, có thể chọn một cái hũ tro cốt đẹp chút…
- Cái gì?
Trần Thư ngây ngẩn cả người, hắn có chút không rõ ràng cho lắm.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn liếc qua, hắn lập tức nhìn thấy một cái chân nhện màu đen quen thuộc…
- Con mẹ nó chứ!
Hắn lập tức tỉnh táo lại, trực tiếp mở ba lô tác chiến ra…
Hắc Sắc Tri Chu nhún một cái nhảy lên rồi đi tới trên sân thượng.
- Các ngươi… Các ngươi…
Liễu Phong trợn to hai mắt, trong mắt tràn ngập tức giận.
Ánh mắt hắn ta liếc sang, lập tức nhìn thấy hoa mà chính mình chăm bón cẩn thận đều đã bị hái mất…
Liễu Phong không có sở thích nào khác, thường ngày hắn ta chỉ thích trồng hoa, bồi dưỡng tâm tình mà thôi!
Mặc dù không phải là dược liệu ở Dị Không Gian, không có tác dụng thực tế, nhưng chúng cũng thuộc về loại kỳ trân dị phẩm, cực kỳ hiếm thấy.
- Liễu… Liễu lão sư…
Vẻ mặt của A Lương và Vương Tuyệt chấn động, bọn họ lập tức đứng dậy, trong lòng đã loáng thoáng nhận ra được có điều gì đó không ổn.
- Tốt lắm… Tốt lắm…
Liễu Phong hít sâu một hơi, khóe miệng hắn ta bỗng hiện lên một nụ cười kỳ dị.
Hắn ta bình tĩnh liếc nhìn mọi người rồi hỏi:
- Ai là kẻ chủ mưu!
Mấy người Tạ Tố Nam cảm nhận được cảm giác áp bách cực lớn, đây chắc chắn là Ngự Thú Sư cao giai!
Bọn họ không có bất kỳ phản kháng nào, tất cả đều đồng loạt quay đầu rồi nhìn về phía Trần Thư ở sau.
- Bà mẹ nó, ngươi đeo mặt nạ phòng độc lúc nào vậy?
Khóe miệng mọi người giật giật, không ngờ phản ứng của Trần Thư lại nhanh như vậy.
Trần Thư cố tình đổi giọng, kêu lên đầy bi thương.
- Vu Dịch ta có tội! Hãy đuổi học ta đi!
- …
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, hắn ta bình tĩnh nói:
- Ta đã xem video kỳ thi tuyển sinh đại học của ngươi! Ngươi đã đeo mặt nạ phòng độc này đi thi!
Hắn ta vừa dứt lời thì tiếng khóc lóc kể lể của Trần Thư đột nhiên cứng đờ…
- Tiểu tử ngươi gan lớn thật đấy nhỉ!
Liễu Phong lập tức đi tới phía sau Trần Thư, ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào hắn.
Trần Thư nuốt một ngụm nước bọt, hắn tháo mặt nạ phòng độc xuống.
- Liễu lão sư, nếu như ta nói, tất cả chỉ là ngoài ý muốn, ngài có tin không…
- Ngoài ý muốn? Hoàn toàn tin được chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận