Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 110: Lúc này ngươi không ngại ngùng sao? (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Một cảm giác lạnh lẽo thấu xương truyền tới, hai người đều rùng mình một cái, đến cả tốc độ của hai Khế Ước Linh cũng chậm lại.
Chính là kỹ năng thiên phú ‘Băng Vực’ của Hàn Băng Lang có thể làm chậm tốc độ của kẻ địch trong một phạm vi nhất định.
- Chỉ là Khế Ước Linh cấp sáu thôi! Giết!
Ánh mắt hai người có ý tàn nhẫn, ra lệnh Khế Ước Linh tấn công.
Ngay lập tức ba Khế Ước Linh cùng đánh lẫn nhau.
Mặc dù tiềm lực của Hàn Băng Lang là cấp bậc B, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là cấp sáu, muốn vượt cấp mà chiến đấu với hai Khế Ước Linh thì hiển nhiên là vô cùng khó khăn.
Chưa đầy một lát, Băng Lang liền rơi vào nguy hiểm.
- Trần Thư!
Trên trán Hạ Băng đầy mồ hôi, nàng tập trung điều khiển Hàn Băng Lang chiến đấu nhưng vẫn là ngàn cân treo sợi tóc.
- Tạm thời khống chế bọn chúng một chút!
Lúc này Trần Thư cũng tới, ra lệnh Golden Slime sử dụng kĩ năng Trùng Phong.
Hạ Băng khẽ gật đầu, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt của Hàn Băng Lang xuất hiện hai tia sáng xanh thẳm.
Đột nhiên dưới chân xuất hiện một vòng ánh sáng khổng lồ, sức mạnh thuộc tính Băng được giải phóng ra ngoài.
Tốc độ của Hắc Dã Trư cùng Tinh Linh nguyên tố Hỏa ngay lập tức dừng lại, trừ phi là có sẵn các kĩ năng di chuyển, nếu không thì rất khó để di chuyển một phạm vi lớn trong khoảng thời gian ngắn.
Rầm!
Chỉ nhìn thấy Golden Slime dùng uy lực của kĩ năng ‘Trùng Chàng’ mà trực tiếp đâm vào tường.
Không còn cách nào khác, nó thực sự quá lớn, nếu muốn thoát ra khỏi công xưởng thì chỉ có thể dựa vào kĩ năng Trùng Chàng mà thôi.
Slime nhảy lên một cái, bất ngờ bộc phát Bạo Lực Tọa Sát!
Sắc mặt hai tên tội phạm kinh hãi, không khỏi không ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ nhìn thấy ánh mặt trời chiếu xuống, đổ một lớp kim quang lên Slime, giống như một khối khổng lồ… linh thiêng.
Rầm!
Vì có hình dáng to lớn nên Slime đã trực tiếp chèn ép cả hai Khế Ước Linh!
- Một Khế Ước Linh cấp sáu cũng muốn tạo phản sao?
Hai người họ không hề lo lắng, đối mắt nhìn nhau, chuẩn bị bộc phát kĩ năng để xuyên qua Slime!
Trong mắt Hắc Dã Trư có tia hung dữ, không ngừng phát ra âm thanh ‘Hừ hừ’ như sắp tung ra chiêu thức lớn nào đó.
Một phút trôi qua…
- Hừ hừ!
Năm phút trôi qua…
- Hừ hừ! Hừ hừ!
Bốn phía đều yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò của Hắc Dã Trư.
- Ta muốn hỏi một chút, loại tình huống như thế này ngươi không ngại ngùng sao?
Trần Thư khoanh hai tay trước ngực, trên mặt nở một nụ cười bỉ ổi.
Thanh niên đầu đinh một lúc sau đã hiểu ra vấn đề của Slime, nói:
- Văn ca, kĩ năng không thể triển khai được.
Tinh Linh nguyên tố Hỏa của người trung niên triển khai kĩ năng, cũng cùng một kết quả như nhau, thậm chí đến cả Hỏa Diễm trên người đã mờ đi không ít.
Slime chỉ cảm thấy nó đang đè lên một bảo bối ấm áp…
‘Vô địch áp áp áp’ của nó có thể phong ấn kỹ năng của Khế Ước Linh dưới Hắc Thiết Cấp, tất nhiên điều kiện tiên quyết là bị nó ngồi lên.
Một ‘Vô địch áp áp áp’ không chỉ khiến hai Khế Ước Linh trầm mặc, mà ngay cả hai tên tội phạm cũng trầm mặc theo.
- Hạ Băng, tiếp theo cứ giao cho ta đi! Xem ta làm sao đánh hai con hàng này…
Trần Thư cười ‘Hehe’ rồi xắn tay áo lên đi qua đó.
- Tiểu tử, ngươi muốn tìm cái chết à?
Trong tay thanh niên đầu đinh đột nhiên xuất hiện con dao nhỏ sáng loáng, ánh mắt vô cùng hung dữ.
Cả người Trần Thư giật mình, phong độ quay đầu lại rồi đến bên cạnh Hạ Băng.
- Ta cảm thấy hôm nay có chút mệt rồi, để Băng Lang lên đi!
Mẹ nó, tự nhiên dùng vũ khí, đúng là không có võ đức mà.
- Ngươi cũng thật biết thức thời…
Khóe miệng Hạ Băng giật giật, không ngờ Trần Thư quay lại một cách dứt khoát như vậy.
- Băng Lang lên!
Thân thể con người thật sự không thể chống lại được Khế Ước Linh cường đại, đừng nói là cầm một thanh đao nhỏ, cho dù có cầm một cây súng lục đi nữa thì cũng không thể làm gì được. Trừ phi ngươi mang theo tên lửa…
Một lát sau.
- Vương thúc, ngươi mau tới thành Tây đi, ta đã bắt được tội phạm lừa đảo chợ đen rồi!
Trần Thư lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Vương Càn của Trấn Linh Cục một cú điện thoại.
Rất nhanh, một đoàn người đã đi tới công xưởng bị bỏ hoang ở thành Tây.
- Hả? Thật sự là kẻ lừa đảo ở chợ đen à?
Vương Càn liếc mắt một cái là lập tức nhận ra Vương Bát ca ở chợ đen.
Ngoài ra, ba người còn lại đều đang lâm vào trạng thái hôn mê, một gã mập mạp trong số chúng to như heo, mặt đầy những vết bầm tím, hiển nhiên là đã bị đánh cho một trận.
Hai tay Trần Thư ôm ngực nói:
- Đó là đương nhiên, làm hỏng thanh danh của ta, còn lâu ta mới bỏ qua cho!
- Không tệ, thật sự không tệ!
Vương Càn gật đầu một cái, hắn ta không nghĩ tới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thôi mà Trần Thư đã có thể bắt được tội phạm lừa đảo rồi.
Trần Thư kéo Vương Càn lại gần rồi nhỏ giọng nói:
- Vương thúc, có một tên tội phạm bị ta ép thành gạch đá luôn rồi.
- Không sao cả, chỉ cần có thể xác nhận đối phương là đồng bọn là được rồi. Dù sao nửa đời sau của đám người này cũng không thể ra ngoài được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận