Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 664: Hóa ra nỗi buồn của con người thực sự rất khác nhau (2)

- Gần đây nhảy quảng trường…
- Không thành vấn đề!
Trần Thư không hề do dự, hắn lập tức hiểu được ý nghĩ của Diệp Thanh.
- Lát nữa về ta sẽ gửi tất cả số điện thoại của các đại mụ nhảy quảng trường cho ngươi!
- Được lắm, tiểu tử, con đường thoáng chốc đã mở rộng ngay phía trước rồi đấy!
Diệp Thanh vô cùng vui mừng mà nói tiếp:
- Được rồi, vậy cứ như thế nhé!
- Đúng rồi, đừng đến đó một mình đấy. Không Gian cấp nguy hiểm thật sự không đơn giản đâu! Hơn nữa, hình như đám hung thú này còn có loại thù hận không giải thích được với con người nữa!
Trần Thư cười cười mà nói:
- Không thành vấn đề!
Ngay sau đó, hai người lại rơi vào trạng thái trầm mặc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
- Diệp lão, đã mười hai giờ trưa rồi đấy! Không phải chúng ta nên nghĩ đến chuyện ăn cơm rồi sao?
Trần Thư ho khan một tiếng rồi khẽ nhắc nhở.
- Thời gian trôi qua nhanh như vậy sao! Vậy thì đi ngủ trưa thôi!
Diệp Thanh gật đầu rồi duỗi cái lưng mệt mỏi mà nói:
- Tiểu Trần à, vậy ta không giữ ngươi lại nữa, mùng bốn Tết ngươi tới Sí Liệt Trấn mới xây là được rồi!
- ...
Vẻ mặt Trần Thư kiên định, trực tiếp ngả bài mà nói:
- Đại gia, ta muốn ăn một bữa cơm!
Diệp Thanh bày ra vẻ mặt ngượng ngùng mà nói:
- Ta cũng không có cách nào cả mà, trong nhà không có nhiều bát đũa!
- Đại gia, không sao, ta có mang theo này!
Trần Thư cười cười rồi trực tiếp lấy một chiếc bát và đôi đũa bằng bạc từ trong túi xách của mình ra.
- ?
Vẻ mặt Diệp Thanh cứng đờ, con mẹ nó ngươi còn mang bát đũa theo người nữa à? Ăn chực quen thói luôn rồi đúng không?
- Thật ra nồi trong nhà cũng có vấn đề…
- Không sao, ta có hết cả rồi!
Trần Thư trực tiếp lấy một cái nồi sắt lớn và đao mổ heo ra.
- ...
Diệp Thanh lập tức bị làm cho nói không nên lời.
Cuối cùng thì trận kì kèo này lão cũng thua rồi!
- Đại gia, không phải ngài muốn ngủ trưa sao? Cứ để ta tự nấu là được rồi!
Trần Thư xách nồi niêu xoong chảo trực tiếp chạy về phía phòng bếp, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Nửa tiếng sau, mặt mũi Trần Thư tràn đầy ý cười, trên bàn bày biện đủ các món ăn ngon, mùi thịt thơm nức xông thẳng vào mũi.
Không phải là do tài nấu nướng của hắn tốt mà điều quan trọng là nguyên liệu nấu ăn thật sự rất tuyệt!
- Đại gia, ta cảm thấy vẫn nên ăn ít thịt hung thú một chút, chẳng trách ngài toàn bị táo bón không thôi!
Trần Thư ăn đến mức miệng đầy mỡ, hắn đã đoán được trong nhà Diệp Thanh có nhiều loại thịt hung thú rồi mà.
- Loại thịt bò này không tệ! Vừa mềm vừa thơm, Hoàng Kim Cấp à?
- Món canh rùa đen này cũng không tệ đâu, quả thực là tươi ngon đến mức muốn bay lên luôn ấy!
- Đại gia, ngươi cũng ăn đi! Cứ tự nhiên như ở nhà là được rồi!
Diệp Thanh vẫn luôn yên lặng, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ của Trần Thư.
Hóa ra nỗi buồn của con người thực sự rất khác nhau…
Trần Thư dọn sạch trơn, ăn hết tất cả mỹ thực có trên bàn, đồng thời hắn còn rửa sạch cả nồi niêu xoong chảo nữa.
- Đại gia, những nguyên liệu này không tốt cho dạ dày của ngươi, ta sẽ giúp ngươi xử lý!
Trần Thư lại lấy một cái túi lớn màu đen ra rồi bỏ tất cả các loại thịt hung thú vào trong đó.
- Ngươi?
Vẻ mặt Diệp Thanh chấn kinh. Lão đã sống mấy chục năm rồi nhưng còn chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến như vậy!
- Đừng lo lắng, ta toàn dùng cái túi này để đựng đồ ăn, sạch sẽ lắm!
Trần Thư nhếch mép cười rồi gói một bao thịt lớn mang về.
Lúc hắn đeo túi xách chuẩn bị rời đi thì hình như lại nhớ ra cái gì đó.
- Đúng rồi, đại gia, túi trái cây ta mang tới…
- Ngươi biến đi!
Cuối cùng thì Diệp Thanh cũng không nhịn nổi nữa, một người trưởng thành có thể suy sụp chỉ trong một tích tắc…
Túi trái cây đó đã trở thành giọt nước tràn ly rồi!
Chỉ thấy Diệp Thanh trực tiếp đá văng tên thổ phỉ trước mặt ra ngoài.
- A ~
Cả người Trần Thư bay lên rồi té ngã trên mặt đất.
Rầm!
Diệp Thanh khóa trái cửa lại, hoàn toàn không muốn nhìn thấy Trần Thư nữa.
- Con mẹ nó chứ! Lão đầu này cũng nóng tính thật đấy, không bình tĩnh một chút nào cả…
Trần Thư xoa mặt, quay người lại thì đã lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mấy người A Lương.
- Đã chốt được Dị Không Gian, mùng ba Tết tập hợp ở thành phố Nam Giang!
- Đúng rồi, thông báo quan trọng: Nhớ mang theo đặc sản địa phương!
...
Mùng ba Tết, nhà ga thành phố Nam Giang.
- Đây chính là thành phố Nam Giang đã bồi dưỡng ra tội phạm sao?
Một nam sinh mặc áo lông màu đen, đằng sau có viết ba chữ to “Toàn Năng Vương”!
- Quả nhiên là không tầm thường, thậm chí ta còn có thể ngửi được mùi tội phạm phảng phất trong không khí nữa này!
Một nam sinh cao gầy khác mặc áo khoác, đeo kính râm đang không ngừng ngửi mùi xung quanh.
Hai người này chính là A Lương và Vương Tuyệt!
- Bùm bùm bùm!
Một tiếng máy móc gầm rú truyền đến, chỉ thấy một chiếc xe con màu đen đang lao tới với tốc độ cực cao.
Vẻ mặt của Trần Thư bình đạm, trực tiếp xoay vô lăng làm một cú ngoặt xinh đẹp!
- Con mẹ nó chứ! Đẹp trai quá đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận