Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 988: Vạn vật đều có thể bổ trợ đúng không

Trong mắt Thẩm Vô Song có chút ý cười.
Bây giờ nhị trung không thiếu tài nguyên, chí ít môi trường bồi dưỡng Ngự Thú sư rất dễ dàng.
Duy nhất điều có thể khiến đám học sinh có thành tích cao, chỉ e cũng chỉ có động lực mà thôi.
- Cái này gọi là đúng bệnh hốt thuốc!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Đúng rồi, tiền túi phân ure phiền người cộng lại giúp ta, mỗi túi chỉ cần mười sáu vạn thôi nhé.
- Xéo đi!
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, đúng là cháy nhà mới ra mặt chuột mà…
Thời gian một ngày trôi qua.
Trần Thư trả lời cho mọi người đủ loại vấn đề, bao gồm cả những vấn đề nghiêm chỉnh và không nghiêm chỉnh, ngược lại không giấu diếm chút nào.
Trong lúc nhất thời, các học sinh đều nhao nhao phát biểu những nghi hoặc, được ích lợi không nhỏ.
- Lại là một lớp người trẻ tuổi!
Trần Thư nhìn học sinh lớp đặc huấn rời đi, không khỏi cảm thán nói.
Chỉ thấy mỗi người đều chăm chú nắm chặt túi phân ure, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Được thần tượng cổ vũ, bọn hắn chỉ cảm thấy vô cùng có động lực, chắc chắn có thể năng cao một ít thành tích trước khi cao khảo.
Trần Thư quay đầu nói:
- Thẩm lão sư, thực sự không kết toán tiền túi phân ure sao? Mười lăm vạn cũng được mà!
- Alo, Trấn Linh Cục hả? Có người doạ dẫm vơ vét tài sản…
- Mẹ nó! Đừng kích động!
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, vội vã giành lấy điện thoại của đối phương.
Thật sự không có chút tình nghĩa thầy trò nào?
- Tiểu tử thúi, buổi tối mời ngươi ăn tiệc lớn, được rồi chứ?
Thẩm Vô Song cười cười, quả nhiên trừng trị tội phạm vẫn phải dựa vào Trấn Linh Cục.
Vừa nghe thấy tiệc lớn, hai mắ Trần Thư sáng lên, thầm nói:
- Cũng được đấy, miễn cưỡng bù đắp tổn thất của ta.
Buổi tối.
Hai người quán ăn vặt trên con đường nhỏ gần trường học.
Thẩm Vô Song vung tay lên, phóng khoáng nói:
- Tự nhiên nhé, chay mặn gì cũng được cả!
- ...
Khóe miệng Trần Thư khóe giật giật, lúc trước hắn mời lão Tạ và Tiểu Tinh, cũng tới gian hàng này…
- Lão sư, ta là quán quân toàn quốc đấy! Ngươi ăn đi, ta không hứng thú!
- Thật sự không ăn hả?
- Đánh chết cũng không ăn!
Hì hục hì hục…
Mười phút sau, Trần Thư chỉ thiếu điều vùi đầu vào trong chậu thôi.
Thẩm Vô Song lắc đầu nói:
- Tướng ăn của ngươi có thể đẹp hơn chút không? Như vậy ai có thể ngờ được ngươi chính là quán quân toàn quốc chứ?
- Thơm quá đi mất…
Trần Thư ngẩng đầu lên, lau miệng.
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc đã trải qua những gì, sao lại trưởng thành nhanh như vậy chứ?
Đôi mắt Thẩm Vô Song tràn đầy tò mò, hỏi:
- Không phải là cướp Hoa Hạ học phủ rồi chứ?
- Cái gì gọi là cướp chứ?
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Ta dựa vào thiên phú của mình, được đặc biệt bồi dưỡng đấy.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện mình đã trải qua.
Thẩm Vô Song nghe tới sửng sốt, nhưng trong lòng quan điểm của hắn ta đối với Trần Thư đã thực sự thay đổi rồi.
Học sinh của mình còn ưu tú hơn trong tưởng tượng của hắn ta nữa!
...
Ban đêm.
Trần Thư trở về tiểu khu của mình, trong mắt cảm thấy có chút tiếc núi, túi phân ure của mình vậy mà bị người ta chơi không.
- Hả? Cha mẹ không ở nhà sao?
Hắn về đến nhà, trong phòng vô cùng yên tĩnh, lẩm bẩm:
- Đúng là nghe lời ngon tiếng ngọt đến quên mất đường về luôn đây mà….
Hắn tắm rửa một phen, quay lại trong phòng.
Lúc hắn đang chuẩn bị chơi trò chơi, đột nhiên nghe thấy tiếng động tĩnh.
- Hả? Ngoài phòng có người sao?
Trần Thư nhướng mày, nhạy bén phát giác được có chút không thích hợp.
Lúc này, ngoài cửa đang có năm người đàn ông mặc áo đen, hành động lén lén lút lút, trông cũng không phải là người tốt lành gì…
- Tiểu Vương, ngươi chắc chắn hắn ở nhà không?
- Thiên chân vạn xác, vừa thấy hắn về nhà mà.
Một người vẻ mặt chắc chắn, nói:
- Tằng Ca, chúng ta nên làm thế nào đây?
- Nếu đã là hợp tác, vậy trước tiên thể hiện thực lực của chúng ta đi!
Người đàn ông cầm đầu tóc dài nói:
- Ta mở cửa trước nhé? Tới thể hiện chút đi!
- Tằng Ca, ngươi biết mở khóa sao?
- Đương nhiên rồi, nhớ năm đó ta được xưng là mở khóa vương ở Nam Giang!
Người đàn ông tóc dài cười một tiếng, nói:
- Tuyên ngôn của ta chính là cho ta một dây kẽm, ta có thể cạy toàn bộ cửa của tiểu khu!
Nói xong, hắn ta móc ra một dây kẽm, trực tiếp nhét vào trong ổ khoá.
Không bao lâu, sắc mặt của hắn ta trở nên hơi khó coi.
- Tằng Ca, sao thế?
- Dây kẽm bị kẹt lại rồi! Cửa này hình như hơi cao cấp chút ý!
Tằng Ca nhíu mày, nói:
- Đừng gấp gáp, ta có cách!
Nói xong, hắn ta lại móc ra một dây kẽm nữa, nhét vào trong.
Mười phút sau.
Năm người đều rơi vào trầm mặc, chỉ thấy lỗ khóa nhét vào tầm mười dây kẽm, thoáng chốc ngây người…
Một người lẩm bẩm:
- Đây chính là Hàm Kim Lượng mở khóa vương Nam Giang ư?
- ...
Tằng Ca cười khan một tiếng, nói:
- Có thể là có chút không quen tay ấy…
- Vậy bây giờ phải làm sao đây? Rút lui ư?
Vào lúc năm người không biết làm sao một giọng nói bình thản vang lên phía sau lưng bọn họ.
- Các ngươi đang làm trò hề gì đấy?
- Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận