Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 155: Theo đạo lý mà nói, chắc hẳn Trần Thư ta chẳng hề đắc tội (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Chẳng lẽ đây chính là con đường tội ác trong truyền thuyết?
Trong mắt Trần Thư hiện lên tia do dự, hắn muốn hoàn thành lựa chọn thứ nhất, dù sao thì cũng là tăng thêm một cấp bậc Ngự Thú Sư.
Một khi trở thành Ngự Thú Sư cấp 8, điều đó có nghĩa là ngay lập tức hắn sẽ vượt mặt đám người Hứa Tiểu Vũ, trở thành thiên tài đứng đầu trong lớp.
- Xem tình hình trước đi.
Trần Thư ném xe đạp ở đầu đường, lén lút bước tới con đường trước mặt.
Chỉ thấy ánh đèn đường sáng mờ, xung quanh không có bất kỳ người nào đi lại, nhìn qua có chút khác thường.
Bộp bộp!
Đột nhiên, Trần Thư nghe thấy âm thanh kỳ lạ ‘bộp bộp’ truyền ra từ cái cây trên đầu mình.
Lông mày hắn giật giật, dạo này người ta đều chơi lớn thế à?
Với thái độ trân trọng học hỏi, hắn lặng lẽ không chút tiếng động mà leo lên.
Trên cây lớn, hai vị nam tử bí ẩn đang ngồi xổm trên cành cây.
- Lưu ca, chúng ta thật sự có thể ngồi xổm bắt tên học sinh kia sao?
Một thanh niên gầy gò lên tiếng dò hỏi.
Đồng thời, hắn ta liên tục vỗ lên cơ thể trần trụi của mình, phát ra tiếng ‘bốp bốp’ để xua đuổi những con muỗi mùa hè.
Một tên nam tử đầu trọc khác kiên quyết gật đầu nói:
- Đương nhiên! Ta đã hỏi thăm rồi, con phố này là lối đi duy nhất hắn sẽ đi qua!
- Nhưng mà Lưu ca, chúng ta đã ngồi xổm ở đây cả nửa tháng rồi, mấy con muỗi ở đường này đều đã tròn lên rất nhiều rồi đó.
Nam tử đầu trọc sờ sờ cằm, cau mày nói:
- Không đúng, chỉ cần hắn đi từ trường học về nhà, nhất định sẽ đi qua con đường này.
- Trường học?
Thanh niên gầy gò ốm yếu mở to mắt, yếu ớt hỏi lại:
- Lưu ca, gần đây không phải đang nghỉ hè sao?
- Giá sách? Giá sách gì? Ta chưa dùng bao giờ cả.
Thanh niên gầy gò kia không nói nên lời, yếu ớt hỏi một câu:
- Lưu ca, chắc không phải ngươi chưa từng đi học chứ…
Hơi thở của nam tử đầu trọc kia ngưng trệ lại, hắn ta chỉ cảm thấy đã bị vạch trần, nhưng vẫn kiên quyết nói:
- Ai nói, Lưu ca của ngươi đang học khoa chính quy đây, Hàm Kim Lượng ngươi hiểu được sao?
Thanh niên gầy ốm kia giật giật khóe miệng:
- Khoa chính quy? Khoa chính quy gì cơ?
Nam tử đầu trọc bình tĩnh nói.
- Nâng vốn.
- Nâng vốn cái gì?
- Nhà trẻ khoa chính quy.
- Ngươi dẹp đi…
Thanh niên xoa xoa thái dương, lại lấy lòng bàn tay đánh vào cánh tay một chưởng, một con muỗi hút máu xong đột nhiên nổ tung.
- Lưu ca, thật là quá đáng, sao muỗi nó lại không cắn ngươi chứ?
- Nói nhảm! Ta ra ngoài có bôi Six God rồi.
Người thanh niên cau mày:
- Có gì mà phải xấu hổ?
Nam tử đầu trọc định nói thì một giọng nói xa lạ vang lên bên tai bọn họ.
- Lục Thần! Đồ ngốc!
- Ngươi xem, người khác cũng biết kìa.
Nam tử đầu trọc lập tức gật đầu.
Một lúc sau, cả hai người đột nhiên phản ứng lại.
- Ừm? Ừm!
Cả hai đồng thời quay đầu lại, ngay lập tức nhìn về phía người lạ bên cạnh.
Nam tử đầu trọc tỏ vẻ nghi ngờ mà nói:
- Ngươi là ai?
- Tội phạm Nam Giang, Trần Thư!
Vừa dứt lời, Trần Thư trực tiếp tung cả hai chân ra nhanh như chớp.
- Hai người đi xuống đi!
Cả hai người đồng thời mất thăng bằng, cùng nhau ngã từ trên cây xuống đất.
Trần Thư ngay lập tức triệu hồi Golden Slime ra.
Dưới sự gia trì của Cự Đại Hóa, cơ thể Slime tăng vọt lên, giống như một ngọn núi nhỏ hướng thẳng về phía hai người bọn họ.
Nếu như không ngồi vững, hai người bọn họ nhất định sẽ chết.
Trần Thư nhìn từ trên cao xuống, không ngờ rằng lại có người muốn động vào hắn.
Trong khi chờ đợi cái chết của hai người bọn họ, Slime vốn đang rơi với tốc độ cực nhanh thế mà lại bật dậy lần nữa.
- Chít chít! Chít chít!
Chỉ nhìn thấy Slime đang mở to mắt, hổn hển mà tức giận hít vào một hơi.
Hả? Tình hình gì đây?
Thần sắc Trần Thư giật mình, chẳng lẽ lại gặp phải một kẻ khó chơi sao?
Hắn cũng nhảy khỏi cành cây, đi đến bên cạnh Slime. Hắn nhìn thấy một vết thương trên mông của Slime, từ đó chảy ra chất dịch không màu, có vẻ như đã bị chấn thương.
- Thế mà lại bị đánh một đòn gục ngay sao?
Trần Thư ngay lập tức bỏ đi với vẻ mặt cười khúc khích của mình.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cả hai người bọn họ từ từ đứng dậy, bên cạnh là một con độc hạt màu đen đáng sợ.
- Hắc Vĩ Hạt?
Trần Thư thầm kinh ngạc, hóa ra là Khế Ước Linh cấp C, mà còn là Khế Ước Linh chuyên công kích, tính uy hiếp cực kỳ lớn.
Mà quan trọng hơn là khí thế của Khế Ước Linh kia rõ ràng là đã đạt đến cấp thứ chín!
Hai người bọn họ thoạt nhìn chỉ số thông minh không quá cao, thế mà lại là Ngự Thú Sư cấp 9!
- Phái ra Ngự Thú Sư cấp 9? Có đến mức đó không?
Trần Thư cau mày, trong lòng đã có suy nghĩ chạy trốn.
Nếu là Khế Ước Linh cấp 9, hắn vẫn có thể chống đỡ được một chút, dù sao thì Slime cũng đã được cường hóa qua nhiều lần rồi.
Mà thanh niên gầy gò bên cạnh lại chưa từng ra tay, hai người bọn họ có thể hợp tác, vậy thực lực nhất định cũng không hơn kém bao nhiêu.
Hắn lên tiếng hỏi:
- Theo đạo lý mà nói, Trần Thư ta chính là một căn chính miêu hồng, sẵn sàng giúp đỡ người tìm niềm vui, chắc chắn là một thanh niên kiệt xuất trong thời đại mới, chắc hẳn ta không đắc tội với ai mới đúng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận